Sau khi Trần Tịch ăn tối xong, cố ý đi dạo dưới phòng tiếp nhận bệnh nhân nội trú, nhưng không thấy bóng dáng Lâm Kinh Dã. Cô vô tình đi đến cửa hàng tạp hóa nhỏ ở tầng một, bước chân vô thức dừng lại, đột nhiên rất muốn mua một ít kẹo mang về chia cho cậu ấy.
Cô mua một thanh kẹo Alpenliebe nhét vào túi áo khoác, vừa đi về đến cửa phòng bệnh liền thấy một cậu bé mập mạp đang ngồi trên giường của mình chơi game. Những đồ đạc cô để trên giường đều biến mất, cả chiếc giường chất đầy đồ của cậu bé.
Cậu bé để ý đến cô, thậm chí không ngẩng mắt lên: "Đổi giường với chị, đồ của chị ở phòng đầu tiên rẽ phải ra cửa."
Trần Tịch mấp máy môi, vừa định mở miệng nói chị không đổi liền nghe thấy một giọng nói sắc lạnh vang lên phía sau.
Lâm Kinh Dã đứng phía sau cô nói: "Dọn đồ của em đi, để lại nguyên vẹn đồ trên giường này, nhanh lên."
Cậu bé ném máy chơi game lên giường: "Không muốn."
Lâm Kinh Dã khoanh tay nhìn chằm chằm cậu bé, ánh mắt đầy ý đe dọa cảnh cáo.
Cậu bé chu môi: “Vậy tối nay anh đến ở cùng em.”
Lâm Kinh Dã không nhượng bộ: "Nếu em không dọn đồ lại thì đừng hòng."
Cậu bé tức giận nhảy xuống giường, liếc Trần Tịch một cái rồi đi về phía cửa. Cậu vừa đến trước mặt Trần Tịch thì bị Lâm Kinh Dã giơ tay chặn lại.
"Đợi đã."
Lâm Kinh Dã nói: "Xin lỗi trước."
Cậu bé cố ý kéo dài giọng nói: "Xin lỗi cô."
Lâm Kinh Dã bị chọc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vua-mo-mieng-lien-mat-tieng/4701919/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.