Sau khi Khúc Dĩ Phồn quét dọn phòng khách ổn thỏa, anh nhìn thời gian một cái, đã là gần mười hai giờ, anh nhớ bảng chương trình học của Ôn Phi, sáng mai cô còn có lớp, vì vậy đẩy Ôn Phi ra khỏi cửa: “Ngủ ngon!”
Lúc Khúc Dĩ Phồn đi tới cửa nhà mình còn không quên quay đầu nói một tiếng với Khúc Dĩ Phồn: “Thứ ba tuần tới lúc đi gặp đạo diễn nhớ thể hiện tốt một chút, em chờ mua vé xem phim của anh ở rạp chiếu phim.”
Khúc Dĩ Phồn vẫy tay: “Mau đi ngủ đi!”
Ôn Phi ồ một tiếng, mở cửa trở về nhà mình, Khúc Dĩ Phồn nhìn Ôn Phi đóng cánh cửa kia lại, lại nhìn hành lang thêm hai lần, đèn cảm ứng âm thanh sáng lên, cửa sổ trên hành lang không hề đóng, gió rạng sáng mùa xuân cũng rất lạnh.
Khúc Dĩ Phồn rút điện thoại ra, nhắn cho Ôn Phi thêm một tin nhắn bảo cô đắp chăn cho kín rồi đóng cửa lại.
Thứ tư, Khúc Dĩ Phồn chuẩn bị xong hết thảy, Ôn Phi đã liên lạc với Vương Á xong xuôi, bởi vì Vương Á phải đi quay phim nên xin nghỉ với trường học, Ôn Phi thì không được, sau khi liên lạc với Vương Á liền chỉ Khúc Dĩ Phồn mà nói: “Tớ giao anh ấy cho cậu, đừng thấy ngày thường anh ấy có dáng vẻ hiền lành, thực ra vẫn là người không giỏi tiếp xúc.”
Khúc Dĩ Phồn tựa người lên xe, vừa chơi điện thoại vừa nói: “Phi Phi, anh có thể nghe thấy à nha.”
Vương Á vỗ vỗ bả vai Ôn Phi, không ngờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vua-luc-gap-thoi-gian-nhu-thanh/3250596/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.