Vu Tuệ Tuệ mặc lễ phục ngắn, vừa nhìn liền biết hôm nay cô ta là nhân vật chính, lúc cô ta đi từ lầu hai xuống cầu thang vòng kèm theo đều là âm thanh reo hò của người chung quanh.
Vu Tuệ Tuệ không có nhiều bạn ở Thanh Hoa, ngoại trừ mấy cô gái trong kí túc xá và bạn trai của họ ra cũng chỉ còn mỗi một mình Tiêu Nhã Đình.
Khúc Dĩ Phồn vừa liếc mắt đã thấy cô ta, Ôn Phi cũng đưa mắt nhìn về hướng Khúc Dĩ Phồn nhìn, cô bất đắc dĩ thở dài, quay mặt đi giật cánh tay lại, không để ý tới người chung quanh trông thấy nhân vật chính hôm nay có bao nhiêu vui vẻ, mà đi về ngồi ghế sofa ở đằng kia chơi điện thoại.
Trong điện thoại di động của cô có mười loại game, tất cả dùng để giết thời gian, trước kia vẫn còn chưa ở bên Khúc Dĩ Phồn, lúc nhớ Khúc Dĩ Phồn cô sẽ chơi game, tính toán lúc ăn vàng, nếu như hôm nay vượt qua lịch sử hôm qua, vậy sẽ chủ động đi tìm Khúc Dĩ Phồn nói chuyện.
Kể từ sau khi ở bên Khúc Dĩ Phồn, Ôn Phi cũng không tiêu tốn thời gian vào những thứ có cũng được mà không có cũng không sao này, cô cảm thấy trước đây mình rất ngu ngốc, nhưng xem ra bây giờ mình càng ngốc hơn.
Ở xa xa, Tiêu Nhã Đình từ xa đã nhìn thấy tất cả chuyện xảy ra, trong lòng đã sớm dự liệu được kết quả sẽ như vậy, cô ấy bèn đi về hướng Ôn Phi, lúc ngồi bên cạnh Ôn Phi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vua-luc-gap-thoi-gian-nhu-thanh/3250590/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.