Khúc Dĩ Phồn vội vàng đưa tay ra nhưng khoảng cách quá xa anh không với tới được, cũng chỉ có thể kêu cô cẩn thận, mắt lại thấy đường cong bất quy tắc của Ôn Phi chuẩn bị đâm sầm vào người khác.
Sau đó anh nghe thấy tiếng hai cô gái đồng thời kêu đau ở một góc sân trượt tuyết, Khúc Dĩ Phồn dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới bên cạnh Ôn Phi, Ôn Phi đã đâm thẳng vào một cô gái khác làm người ta ngã ra nền tuyết.
Khúc Dĩ Phồn kéo cô, vỗ tuyết trên người Ôn Phi một cái, lo lắng hỏi: “Sao rồi? Có bị thương chỗ nào không?”
Tứ chi của Ôn Phi có hơi cứng ngắc, cô sờ thấy cái đầu của mình vẫn còn trên cổ, cuối cùng thở ra một hơi: “Lúc nãy cổ em có hơi đau chút, giờ lại không đau rồi, không có chuyện gì, anh đi nhìn người ta một chút, là em đụng phải cô ấy.”
Lúc này Khúc Dĩ Phồn mới đưa tay ra đỡ cô gái đang nằm dưới đất: “Xin lỗi, thật sự rất xin lỗi, em ấy mới tập, không làm cô bị thương chứ?”
Cô gái kia cúi đầu, khuôn mặt bị tóc che không thấy rõ dáng vẻ, sau khi tự tự mình đứng dậy rồi phủi tuyết trên đầu gối, lúc này mới lên tiếng: “Nếu mới tập tại sao không tới khu cho người mới?”
Khúc Dĩ Phồn vừa nghe giọng nói này thì nhất thời đứng ngây ra tại chỗ, Ôn Phi cởi bỏ bao tay đè lại chỗ cổ mới vừa đau của mình, không làm gì thì không đau, nhấn một cái thấy nhức vô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vua-luc-gap-thoi-gian-nhu-thanh/3250585/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.