Mối quan hệ giữa Ôn Phi và Khúc Dĩ Phồn sau khi thừa nhận trong một cuộc bộc phát đột nhiên trở nên yên tĩnh, đồng thời được xác định.
Cũng chưa ai nói ai là bạn trai ai hay bạn gái ai, vào tết Nguyên Đán, Khúc Dĩ Phồn mua cho Ôn Phi một món quà giấu dưới gối.
Hai người ăn cơm tối xong, Khúc Dĩ Phồn ra ngoài làm việc, Ôn Phi ngồi trong phòng khách mở radio ra nghe chương trình của Khúc Dĩ Phồn.
Đến phân đoạn cuộc gọi may mắn, Ôn Phi cũng sẽ gọi điện thoại qua xem một chút xem chính mình có được rút trúng không, kết quả không gọi được, giọng của Khúc Dĩ Phồn lúc truyền từ radio ra càng dễ nghe hơn, nó mang theo một chút từ tính, trầm thấp, thật sự giống như một người đàn ông đã trưởng thành chứ không còn là một người con trai nữa.
Ôn Phi ôm cái gối dựa vào ghế sô pha, tâm trạng vô cùng thoải mái, tinh thần hăng hái, tràn đầy năng lượng nhớ đến lịch sử hơn mười năm cố gắng đi theo phía sau Khúc Dĩ Phồn, còn có hơn năm năm thầm mến anh, mỗi lần nghĩ đến Khúc Dĩ Phồn đối xử với mình có chỗ khác biệt so với người khác, trái tim cô đập loạn lên giống như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
Đương nhiên, Ôn Phi không cảm thấy cuối cùng mình cũng trở thành bạn gái của Khúc Dĩ Phồn nên không cần cố gắng nữa, nguyên nhân chính là bây giờ cô không còn là đứa trẻ để đi theo nữa thì càng phải khiến bản thân mình trở nên xứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vua-luc-gap-thoi-gian-nhu-thanh/3250577/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.