Quả nhiên, Khúc Dĩ Phồn thấy ngạc nhiên giống như trong suy nghĩ của cô, Ôn Phi cầm mui quay lại bếp, ở nơi Khúc Dĩ Phồn không nhìn thấy vung vẩy cánh tay, mỉm cười với khung cửa, nhìn thấy bản thân mình trong khung cửa cười ngây ngô, cảm thấy trong lòng cực kỳ hạnh phúc.
Mở nắp nồi ra, bên trong là canh gà còn có một ít nấm hương, Khúc Dĩ Phồn đi theo vào bếp nhìn thoáng qua bài trí bên trong, Khúc Dĩ Phồn nhớ rõ lúc mua đồ đạc nhà cửa cho Ôn Phi không mua nồi niêu xoong chảo này.
Ánh mắt lộ đầy vẻ hoài nghi, Khúc Dĩ Phồn nâng mi nói: "Sao em lại học nấu ăn thế?"
Ôn Phi đưa lưng về phía Khúc Dĩ Phồn nói: "Anh quên mẹ em ở nhà làm gì à? Tay nghề bà ấy tốt như thế, em học từ từ mưa dầm thấm đất thôi nhưng mà làm chắc sẽ không ngon như bà ấy rồi."
Tuy Khúc Dĩ Phồn còn chút nghi ngờ nhưng nhìn thấy bàn ăn còn tỏa ra hơi nóng, còn rất nhiều món nữa cũng không giống mua bên ngoài, anh lại hỏi: "Hôm nay nhà em có bạn đến à? Sao làm nhiều vậy?"
Ôn Phi mới không nói cho Khúc Dĩ Phồn biết, cô cố ý mở hé cửa chủ yếu là để cho Khúc Dĩ Phồn nghe mùi, cô sớm đã chuẩn bị thật tốt kịch bản nói dối rồi: "Em chỉ là chuẩn bị chơi chơi thôi, anh chưa ăn à? Cùng ngồi ăn chung nhé."
Khúc Dĩ Phồn cũng không khách khí ngồi ở vị trí chủ nhà, nhìn bàn ăn ít nhất tám món mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vua-luc-gap-thoi-gian-nhu-thanh/3250559/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.