Lúc nghỉ đông đến, Ôn Phi dọn tủ mới nhìn thấy quần áo của Khúc Dĩ Phồn nên bỏ luôn vào túi, thu dọn đầy đủ đồ bỏ vào vali thì xách xuống ký túc xá, Khúc Dĩ Phồn đã chờ sẵn ở đó.
Ôn Phi chỉ cần liếc mắt một cái đã nhìn thấy anh, đã nhiều năm như vậy rồi nhưng đối với Ôn Phi mà nói Khúc Dĩ Phồn như một cực trên nam châm vậy, bất kể là có đi đến đâu thì ánh mắt của cô vẫn sẽ dừng chính xác trên người anh.
Khúc Dĩ Phồn mặc một cái áo khoác ngoài thật dài, khăn quàng cổ dài che khuất cằm, mũ đội trên đầu chính là cái mà Dương Uyển tự đan. Ôn Phi kéo áo lông lên tận cằm, đội lại mũ ngoại trừ đôi mắt thì mọi thứ đều được che kín lại hết rồi.
Khúc Dĩ Phồn biết Ôn Phi sợ lạnh nên anh đeo cho cô một đôi găng tay, còn mình thì kéo theo hòm vali của Ôn Phi, hai tay của Ôn Phi đều được nhét trong túi tiền nghênh ngang theo phía sau Khúc Dĩ Phồn về nhà.
Vào dịp năm mới, xe lửa đặc biệt rất đông, Khúc Dĩ Phồn phải xếp hàng từ trước để mua được hai vé ngồi cứng, cảnh tượng đám đông tràn đầy sức sống đang chen lấn trong nhà ga thì khỏi phải nói là hoành tráng. Ôn Phi đột nhiên phát hiện Khúc Dĩ Phồn không thích người khác đụng vào, nhưng cũng không có phàn nàn gì về việc đoàn người tràn đầy sức sống này vô tình đụng chạm mình khi đang di chuyển, anh chỉ khẽ cau mày không nói lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vua-luc-gap-thoi-gian-nhu-thanh/3250548/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.