Càng đi về phía sau càng ít người, Ôn Phi nhìn vài chàng trai đang đi về hướng bọn họ, hiển nhiên là định quay lại. Khúc Dĩ Phồn thì vẫn còn tràn đầy nhiệt tình. Ôn Phi sờ gương mặt đầy mồ hôi của mình, ở phía sau thở hổn hển mấy hơi.
Ôn Phi không ư hử tiếng nào, cứ thế đi theo sau Khúc Dĩ Phồn, khát thì uống nước. Hai người đứng trên sườn núi không có ai đứng, đưa mắt nhìn lại chỉ có đám người đông đúc trên đỉnh cao nhất. Đường màu trắng uốn lượn trong bức ảnh gốc nay đã nằm ở dưới chân bọn họ.
Nhìn cầu thang trượt xuống gần như vuông góc chín mươi độ, trong lòng Ôn Phi cũng tràn đầy cảm giác tự hào. Cô đội mũ lên đầu, nhắm mắt lại mỉm cười hóng gió một hồi. Khi quay đầu lại nhìn Khúc Dĩ Phồn, Khúc Dĩ Phồn không cười.
Nụ cười trên mặt Ôn Phi cứng đờ, chỉ thấy Khúc Dĩ Phồn đang mở to mắt nhìn về phương xa, hai tay đút túi quần, áo phông trên người bị gió thổi dán vào ngực, tóc từ thái dương xõa ra sau. Khúc Dĩ Phồn đứng tại chỗ một lúc lâu, gió bỗng nhiên ngừng lại. Ôn Phi không dám nhìn Khúc Dĩ Phồn. Giờ khắc này, Ôn Phi mới hiểu được nụ cười trên mặt của Khúc Dĩ Phồn mấy ngày nay là bởi vì cậu đã che giấu cảm xúc chân thật.
Khúc Dĩ Phồn hét lên với đỉnh núi cao: "Vu Tuệ Tuệ! Cô cút đi cho ông đây!"
Ôn Phi vốn tưởng rằng cậu sẽ hét rằng: Vu Tuệ Tuệ, anh yêu em.
Hoặc: Vu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vua-luc-gap-thoi-gian-nhu-thanh/3250526/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.