Ôn Phi nói mấy câu với Lương Kỳ rồi đi, cô còn phải tặng táo cho Khúc Dĩ Phồn, Lương Kỳ liếc mắt nhìn thấy cô cầm theo gì đó trên tay, Ôn Phi hơi ngại ngùng: “Cái này... Em... Là để...”
Lương Kỳ khoát tay một cái: “Anh biết rồi, mau đi đi.”
Ôn Phi quay đầu chạy về phía khu nhà lớp mười hai, Lương Kỳ đứng tại chỗ vươn vai một cái rồi đi về khu trường cấp ba, đột nhiên phát hiện Hồ Khải đứng sau cái cây, mỉm cười: “Ôi, được cô nhóc nào tỏ tình rồi đó à!”
Hồ Khải nắn quả táo, có chút không tình nguyện ừ một tiếng, sau đó hất cằm về phía Ôn Phi vừa đi: “Chẳng phải cậu cũng được em cấp dưới tỏ tình đó sao, tôi còn chưa nhìn rõ là ai, xinh không?”
Lương Kỳ nở nụ cười đầy hàm ý rồi gật đầu: “Xinh.”
Sau đó cậu ấy đi mất, Hồ Khải và Lương Kỳ chỉ từng gặp nhau ở sân bóng rổ, còn quan hệ riêng tư thì hắn và Lương Kỳ không tiếp xúc nhiều, không biết nhân phẩm Lương Kỳ thế nào, ít nhất thì lúc trên sân bóng rổ con người cậu ấy không tệ lắm. Vừa nãy hắn cố ý nói mình không nhận ra Ôn Phi để tránh hiềm nghi, nhưng cái thái độ nửa vời của Lương Kỳ khiến trong lòng Hồ Khải vang lên một hồi chuông cảnh báo, lần thứ ba rồi, cứ lúc hai người họ ở riêng với nhau là hắn lại đụng phải, cần nói cho Khúc Dĩ Phồn biết không?
Nói thế nào đây, Ôn Phi là “anh em” mà Khúc Dĩ Phồn từng vỗ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vua-luc-gap-thoi-gian-nhu-thanh/3250498/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.