Ôn Phi khá là buồn phiền vì mình chỉ có thể diễn một cái cây, cô cũng không phải nghe tin Khúc Dĩ Phồn muốn diễn Romeo mà đi nói với giáo viên mình muốn lên diễn, hoàn toàn là mong muốn đơn phương của thầy cô chỉ mặt điểm tên cô trong cả đám người.
Sau khi nhận được thông tin bản thân không chỉ phải lên sân khấu biểu diễn mà còn đứng cùng sân khấu với Khúc Dĩ Phồn, không chỉ cùng sân khấu với Khúc Dĩ Phồn, mà còn phải xem cậu và Vu Tuệ Tuệ nói chuyện yêu đương, không chỉ phải xem cậu và Vu Tuệ Tuệ nói chuyện yêu đương mà bản thân còn phải làm một cái cây, Ôn Phi trực tiếp đi tới sân bóng rổ, thoải mái đổ mồ hôi.
Giây phút này, Ôn Phi mới hiểu được bản thân giỏi một môn vận động tốt dường nào, ít nhất lúc không có ai để kể những nỗi khổ trong lòng thì có thể phát tiết một trận, không phải cô không có bạn bè, chỉ không có ai có thể khiến cô trút hết những tâm tư nhỏ của mình với Khúc Dĩ Phồn.
Cả thế giới chỉ có người mẹ thích nấu cơm ở nhà cô biết điểm chí mạng này.
Ôn Phi lấy một quả bóng rổ trong sọt bóng ra, thử tay một chút rồi mạnh mẽ đập tới khung rổ, đúng là đập đó, phát ra tiếng oành thật lớn, khiến Lương Kỳ nằm ngủ trên khán đài giật mình tỉnh lại.
Đột nhiên Lương Kỳ ngồi bật dậy, quyển sách che trên mặt rớt xuống ngực, mắt vẫn còn buồn ngủ mờ mịt nhìn xung quanh hai cái, thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vua-luc-gap-thoi-gian-nhu-thanh/3250496/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.