Buổi tối trước một ngày thi chuyển cấp, Ôn Phi cố ý chạy đến nhà Khúc Dĩ Phồn nhờ cậu khoanh phần trọng điểm giúp mình, đúng là thắp đèn đọc sách tới khuya.
Dương Uyển mở cửa: “Tiểu Phi đó hả, cháu tìm Dĩ Phồn sao, thằng bé ra ngoài rồi, chắc là đi chơi bóng rổ với ai rồi.”
Ôn Phi liếc mắt nhìn quả bóng rổ trên xích đu mà Khúc Dĩ Phồn để ở sân, dẩu môi nói: “Không sao đâu cô Khúc, cháu tìm anh ấy viết phần trọng điểm, chẳng phải ngày mai cháu phải đi thi đó sao, thôi bỏ đi, cháu về nhà đọc sách đây ạ.”
Dương Uyển lại hỏi: “Vậy thì khi Dĩ Phồn trở về, có cần cô bảo thằng bé đi tìm cháu không?”
Ôn Phi lắc đầu: “Không cần, không cần, anh ấy đi chơi về chắc hẳn sẽ rất mệt, thôi đi ạ.”
Lúc Dương Uyển đóng cửa lại vẫn còn mỉm cười, nghĩ thầm nhóc Ôn Phi này ngoan quá, rất hiểu chuyện, nghe lời, miệng lại ngọt, đáng tiếc bà ấy và Khúc Hoài Chính không có con gái, càng đáng tiếc hơn là tới bây giờ Ôn Phi vẫn là con gái một, Ôn Lâm và Lục Tiểu Vân cũng không có đứa con thứ hai.
Ôn Lâm không quá coi trọng việc này, mấy năm nay làm ăn càng ngày càng lớn, Lục Tiểu Vân không sinh con trai cho ông luôn cảm thấy có lỗi với ông, Ôn Lâm nói: “Em đừng nghĩ linh tinh trong lòng, nên có thì chúng ta sẽ có, hơn nữa, con gái Ôn Lâm không hề kém cạnh con trai nhà người ta, em đừng mang mấy tư tưởng cổ hủ đó, em mà thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vua-luc-gap-thoi-gian-nhu-thanh/212199/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.