Ban đầu Khúc Dĩ Phồn cũng không để ý, sau đó tình trạng các bạn trong lớp xa lánh cậu bé ngày càng nghiêm trọng. Thỉnh thoảng có người truyền giấy cho cậu, trên đó viết lời thoại mà cậu bé diễn trên ti vi. Ôn Phi cũng nhận ra gần đây tâm trạng Khúc Dĩ Phồn không tốt.
Chuyện này kéo dài một học kỳ, gần như cả lớp chẳng được mấy người nói chuyện với Khúc Dĩ Phồn. Ngoại trừ giáo viên hài lòng với cậu học sinh này ra thì những học sinh khác cách cậu bé càng ngày càng xa, Khúc Dĩ Phồn chỉ có thể nói chuyện với Ôn Phi trên đường về nhà.
Sau đó, Khúc Dĩ Phồn nói với Khúc Hoài Chính: “Con không muốn đóng phim nữa.”
Khúc Hoài Chính hỏi: “Sao thế?”
“Chỉ không muốn đóng nữa thôi ạ.”
Khúc Hoài Chính im lặng một lúc rồi mở miệng: “Dĩ Phồn, chuyện của con ba đã tìm giáo viên nói chuyện rồi. Nếu như bởi vì các bạn cùng lớp xa lánh và cười nhạo mình mà con không muốn đóng phim nữa thì cái này hoàn toàn không cần thiết. Làm người chỉ cần làm chính mình là được, cũng có người thích con, ủng hộ con. Nhưng nếu như con suy nghĩ kỹ rồi mà vẫn cảm thấy sau này không muốn phát triển theo phương diện này nữa, muốn tập trung toàn bộ vào học tập hoặc sở thích khác thì ba ủng hộ con rút lui.”
Khúc Dĩ Phồn nói: “Mới đầu cảm thấy mất mặt, sau đó thì...” Mỗi lần thấy trong mắt Ôn Phi tràn ngập sự sùng bái và hâm mộ thì cậu bé cảm thấy chẳng có gì đáng kể nữa.
“Sau đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vua-luc-gap-thoi-gian-nhu-thanh/212193/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.