Lục Gia Xuyên từng mắc một loại bệnh thích soi gương.
Không phải tự luyến, mà là nhìn xuyên thấu qua bản thân mình trong gương, để trông thấy Chúc Dĩ Lâm ở lại trên người hắn không đi.
Hắn đứng trước chiếc gương toàn thân, giơ tay lên, bắt chước động tác đeo cà vạt của Chúc Dĩ Lâm.
Bọn họ chia tách quá sớm, vẫn chưa đến tuổi phù hợp để mặc Âu phục, nhưng năm lớp mười hai từng có một hoạt động ngoại khóa có đề cập đến Âu phục, bởi vậy bọn được có cơ hội mặc Âu phục. Sau khi được chia quần áo, Chúc Dĩ Lâm tự thắt cà vạt cho bản thân hết sức vụng về. Tư thế vừa nghiêm túc lại ngốc nghếch đó, Lục Gia Xuyên nhớ rất nhiều năm.
Nhưng nhớ thì nhớ, không thể nào điều khiển được bản thân mà đứng trước gương bắt chước, không khỏi có phần điên cuồng.
Cũng may Lục Gia Xuyên chưa bao giờ nghĩ mình có điên hay không, nếu không những đánh giá về bản thân đã thấp đến đáy cùng của hắn sẽ lại hạ xuống một đoạn nữa, càng không tìm được lý do sống tiếp.
Cổ tay Chúc Dĩ Lâm rất nhỏ, có lẽ vì cơ thể thiếu niên vẫn chưa hoàn toàn nảy nở.
Cũng có thể vì ký ức của Lục Gia Xuyên có sai sót, Chúc Dĩ Lâm trong đầu hắn đã mảnh thành một sợi dây, cong queo, yếu ớt, phất phơ theo gió như cọng tóc, càng bay càng xa, hắn vươn tay rất dài, vẫn không bắt được.
Tại sao lại như vậy chứ?
Chẳng lẽ từ ban đầu, Chúc Dĩ Lâm đã là một sợi dây mảnh ư?
"..."
Cà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vua-hinh-tuong/1700869/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.