Chương trước
Chương sau
Chúc Dĩ Lâm debut bao nhiêu năm nay, kinh nghiệm qua lại với chó săn hết sức phong phú.
Chó săn giống như con gián vậy, ghê tởm, rất khó xử lý, rất dễ uy hiếp bạn, bạn lại không uy hiếp được chúng, bởi đến vua cũng thua thằng liều.
Chúc Dĩ Lâm từng bị đi theo chụp một thời gian dài, khi ấy anh không quan tâm, người chẳng còn chuyện riêng tư nào khác ngoài công việc thì có gì phải sợ? Khi tâm tình tốt, anh thậm chí còn có thể trò chuyện vui vẻ với chó săn. Sau này đám chó săn phát hiện có theo anh cũng không chụp được gì cả, dần dần hết nhiệt huyết theo chụp.
Gần đây, vì quan hệ với Lục Gia Xuyên, tin tức bên lề về anh lại nhiều lên, những người bạn cũ đánh hơi được liền mò tới, ai cũng muốn moi được tư liệu nặng ký từ anh, bán giá tốt.
Chúc Dĩ Lâm cũng không phải chưa từng nghĩ qua, nếu anh và Lục Gia Xuyên bị chụp được thì nên làm gì? Nhưng anh cảm thấy, hai tên đàn ông ra đường thực sự chẳng có gì to tát, không bị chụp ảnh thuê khách sạn là được, mấy cái còn lại Ôn Nhàn đều có thể xử lý.
Anh không ngờ, phản ứng của Lục Gia Xuyên lại như vậy.
Ngay ban ngày ban mặt, an ninh của sân bay Giang Thành không có vấn đề gì, Chúc Dĩ Lâm không lo Lục Gia Xuyên sẽ xảy ra chuyện, hơn cả trong lòng anh là nghi ngờ.
Anh được thang máy đưa đến tầng 1 sân bay, không ra khỏi cổng một mình được. Đám người bên ngoài đang xếp hàng đợi taxi. Anh lách khỏi đội ngũ ba lớp trong ba lớp ngoài, bước ra từ góc vắng người đi lại, đồng thời còn chụp một vật bên cạnh có thể miễn cưỡng làm dấu hiệu chỉ đường cho Lục Gia Xuyên xem, nói với hắn: "Anh ở đây đợi em."
Lục Gia Xuyên đã đi quá 5 phút, nhưng không để anh đợi quá lâu, khi tới trong tay lại cầm hai xâu kẹo hồ lô không biết được mua khi nào, đến bên cạnh anh, nhét cho anh một xâu.
Chúc Dĩ Lâm nghẹn họng.
Lục Gia Xuyên nói: "Sao vậy? Chúng ta đi thôi, anh."
Mùa đông ở Giang Thành nhiệt độ thiên cao, nước đường bên ngoài kẹo hồ lô đã hơi chảy ra. Chúc Dĩ Lâm cắn một cái, dinh dính, thật chua: "Ở đâu ra đây? Vừa rồi anh không thấy gần đây có bán."
"Fan tặng đó." Lục Gia Xuyên nói, "Gặp được một bé gái sáu bảy tuổi, cô bé nhận nhầm em thành Đồ Nguyên, cứ kéo em không buông tay, đòi em hát cho nó. Em liền hát hai câu 'Ôi anh yêu sao anh còn chưa ngủ, phải chăng vì đêm nay không có em ở bên', cô bé rất vui, tặng em một xâu kẹo hồ lô. Em đòi hai xâu, cô bé không chịu cho, em giật chạy mất. Cô bé ở phía sau ôm mẹ khóc, vừa khóc vừa mắng: Con không thích anh Nguyên Nguyên nữa đâu!"
Chúc Dĩ Lâm: "..."
Đồ Nguyên là một nam ca sĩ rất hot gần đây, có tác phẩm tiêu biểu [Chìm vào giấc ngủ], là một bản tình ca nổi đến mức vang khắp phố phường.
Chúc Dĩ Lâm bất đắc dĩ: "Em thật sự chọc cô bé phát khóc à? Không có tố chất gì hết, Lục Gia Xuyên."
Lục Gia Xuyên cười: "Em đùa thôi, sao anh lại thiếu hài hước vậy anh. Em dỗ cô bé rất vui, cô bé chủ động tặng em hai xâu kẹo, còn nói sau này lớn lên phải gả cho anh Nguyên Nguyên, em đáp ứng hộ Đồ Nguyên rồi."
Chúc Dĩ Lâm: "..."
Lục Gia Xuyên cắn kẹo hồ lô trong miệng, quả sơn tra tròn vo đẩy phình mặt của hắn lên một cục, để lộ vẻ đáng yêu chan chứa cảm giác thanh xuân.
Nghi vấn của Chúc Dĩ Lâm lăn trong cổ họng, mãi lâu sau anh mới nói: "Em tìm được chó săn rồi à?"
"Vâng." Lục Gia Xuyên nói, "Em bắt được gã, bảo gã xóa hết ảnh trong di động và máy ảnh đi."
"Bảo xóa là xóa?"
"Đúng vậy, bởi vì em lợi hại mà. Em uy hiếp gã, nói nếu gã không đồng ý, em sẽ đưa gã tới cục Công an. Cục trưởng cục Công an Giang Thành là chú họ của Lục Phinh Đình, rất thân với em."
Chúc Dĩ Lâm: "..."
Nét mặt của Lục Gia Xuyên nghiêm túc trịnh trọng, khiến người ta rất khó phân biệt câu nào là thật, câu nào là giả.
Nhìn ra sự hoài nghi của Chúc Dĩ Lâm, hắn nhếch miệng: "Đương nhiên là giả rồi, Lục Phinh Đình có ông chú cục trưởng khi nào? Có cũng không thể giúp em, nhưng em họ Lục, xạo bừa cũng có người tin thôi. Bọn họ đều cho rằng em rất phách lối, mánh khóe thông thiên, là bàn tay hắc ám phía sau nhà họ Lục, không thể không sợ em ba phần. Nào ai biết, thực ra em là một cục cưng bé nhỏ tội nghiệp không ai thương không ai yêu."
"Cục cưng nhỏ" làm bộ nặn ra một khuôn mặt mếu máo.
Chúc Dĩ Lâm khuất phục trước bản lĩnh diễn xuất của hắn, lòng thấy hết sức buồn cười: "Lần sau đừng làm chuyện như vậy nữa, không cần đâu."
"Được rồi được rồi." Lục Gia Xuyên khá nghe lời Chúc Dĩ Lâm, lén chọc chọc rồi nắm tay anh, sợ người ta trông thấy, nắm xong rồi liền nhanh chóng buông ra, "Sẽ không có lần sau đâu anh, em không cho phép bất kỳ ai làm hại anh."
Lục Gia Xuyên khi thì đùa cợt khi thì đứng đắn, ngữ khí của câu cuối cùng tràn đầy sự chắc chắn, như thể hắn đang nắm giữ gì đó.
Chúc Dĩ Lâm không khỏi nhìn hắn chằm chằm, Lục Gia Xuyên hơi quay mặt đi, như thể thẹn thùng: "Anh đừng có nhìn em như vậy, đứng ở đây là lát nữa bị fan tìm được đó, anh có bao nhiêu là fan nữ, em sẽ bị chém đầu mất."
Chúc Dĩ Lâm nhẹ giọng cười một tiếng, Lục Gia Xuyên nói: "Chỉ cần có thể chiếm được anh, dù bị chém đầu em cũng bằng lòng."
Hắn có vẻ như lại muốn hôn Chúc Dĩ Lâm, nhưng nơi công cộng không thể hôn, mặc dù người ở đây không đông.
Lục Gia Xuyên nhẫn nhịn, đột nhiên giơ kẹo hồ lô lên hôn một cái, sau đó nhắm ngay vị trí hắn vừa hôn lên môi Chúc Dĩ Lâm, ra sức ấn vào.
"..."
Chúc Dĩ Lâm bị quệt vị ngọt dinh dính khắp miệng, choáng váng đầu óc, Lục Gia Xuyên đắc ý nói: "Nụ hôn của em vị kẹo hồ lô đó, anh có thích không?"
Chúc Dĩ Lâm cắn quả sơn tra kia, ra sức nhai nát, dỗ dành hắn: "Thích chứ, em cũng biết làm nũng quá đi ấy, thật nguy hiểm."
Lục Gia Xuyên càng thêm đắc ý, mặt mày hớn hở cùng anh lập kế hoạch chuyến đi, phải nhân dịp hai ngày tới du lịch khắp tất cả những "chốn cũ" ở Giang Thành một chuyến.
Chúc Dĩ Lâm muốn về trường, Lục Gia Xuyên cùng anh về trường.
Bây giờ học sinh đang được nghỉ đông, bọn họ đi mấy vòng trong sân trường trống trơn, tìm tới địa điểm quen thuộc, tạo mấy dáng ngốc nghếch chụp ảnh. Lại đi tới thăm cửa hàng trước đây đã từng làm công, có nơi vẫn mở, có nơi lại đã đóng cửa.
Thời gian trôi qua bảy năm, mặc dù Giang Thành phát triển không nhanh, nhưng so với ngày xưa, vẫn có những thay đổi không nhỏ.
Trường Trung học Số 1 Giang Thành đã được xây mới một lần, kiến trúc tối tăm trong ký ức được sơn thành màu hồng, mất đi nét quê mùa, nhưng dạt dào vẻ rực rỡ.
Chúc Dĩ Lâm đưa Lục Gia Xuyên tìm tới thư viện, đứng ở cửa nói: "Tòa nhà này là anh quyên góp."
Lục Gia Xuyên tỏ vẻ kinh ngạc.
Chúc Dĩ Lâm nói: "Không muốn gây phiền toái cho trường cũ, không công khai, cảm ơn những thầy cô ngày xưa... đã chiếu cố chúng ta."
Năm anh và Lục Gia Xuyên khó khăn nhất, từng nhận được thiện chí của thế giới này, mặc dù rất bé nhỏ, nhưng cũng là ánh nến trong bóng đêm rét lạnh.
Chúc Dĩ Lâm có khi cảm thấy, ngày tháng tốt đẹp nhất trong cuộc đời anh, chính là mấy năm cấp 3.
Anh chăm chú nhìn thư viện, Lục Gia Xuyên chăm chú nhìn anh, đột nhiên nói: "Anh thật hoài cựu, anh à."
Chúc Dĩ Lâm quay đầu nhìn qua: "Em không hoài cựu sao?"
Lục Gia Xuyên nói: "Em không hoài cựu, em chỉ cần anh, những chuyện quá khứ kia, trừ những thứ liên quan đến anh, em đều không tài nào nhớ nổi."
Chúc Dĩ Lâm không để trong lòng, chỉ cho rằng hắn lại đang làm nũng.
Lục Gia Xuyên lại hỏi một câu hỏi kỳ quái: "Anh thích em của quá khứ, hay là em của hiện tại vậy?"
"Khác nhau ư?" Chúc Dĩ Lâm đã đoán đại khái được hắn muốn hỏi gì, "Bao nhiêu năm trôi qua rồi, không ai có thể giữ được như lúc ban đầu, nhưng em vẫn là em, anh cũng còn là anh, chỉ cần không làm chuyện xấu, em có biến thành thế nào thì anh vẫn thích, nếu như không quen, chúng ta có thể chậm rãi hòa hợp."
"Thật sao?" Lục Gia Xuyên bắt lấy tay áo anh, "Nếu như em làm chuyện xấu thì sao?"
"Chuyện xấu gì?"
"..."
Lục Gia Xuyên do dự một lát, không trả lời thẳng: "Nếu như em biến thành một tên bại hoại, anh có còn yêu em không?"
Chúc Dĩ Lâm cười: "Bại hoại kiểu gì, cục cưng?"
"Em đặt giả thiết thôi." Lục Gia Xuyên sửa lại lời, cảm thấy bất mãn với phản ứng của anh, "Anh thích em mà còn đòi điều kiện hạn định. Vì sao anh không thể dứt khoát quả quyết hứa hẹn, em trở nên như thế nào anh cũng vẫn yêu em như lúc ban đầu? Ngay cả lời ân ái mà anh cũng không biết nói à?"
Chúc Dĩ Lâm nói: "Đương nhiên không được, nếu như em biến thành một tên đàn ông khốn nạn, làm loạn với người khác sau lưng anh, anh sẽ không yêu em nữa."
Anh chạm vào tim Lục Gia Xuyên: "Vậy nên, em vừa phải lại cho anh, hiểu không?"
Lục Gia Xuyên bắt lấy ngón tay anh: "Em còn lâu mới làm loại chuyện đó."
"Vậy em bận tâm điều gì?" Chúc Dĩ Lâm nói, "Anh còn chưa hỏi em thích anh của trước đây, hay là anh của hiện tại đâu."
Anh chỉ thuận miệng nói, không ngờ Lục Gia Xuyên lại có thể đáp được: "Anh của trước đây trông có vẻ tính tình lạnh lùng, thực ra mạnh miệng mềm lòng, rất dễ dụ, là anh lớn đáng yêu thiện lương. Anh của hiện tại trông lạnh lùng, bên trong cũng lạnh lùng, không dễ tiếp cận, còn hở một tí là nghi ngờ em, xấu chết được, không đáng yêu chút nào."
Chúc Dĩ Lâm: "..."
"Biết bây giờ anh phải làm gì rồi chứ?" Lục Gia Xuyên vểnh đuôi nói, "Anh phải tốt với em vào, hằng ngày lại thích em hơn, dính lấy em, nhớ em, hôn em, cùng em ngủ, nếu không thì em ——"
Chúc Dĩ Lâm không nhịn được cười: "Thì em làm sao?"
"Thì em sẽ bớt thích anh hơn, không yêu anh 100% nữa, tối đa 99% thôi." Lục Gia Xuyên lén liếc anh, giống như một chú cún con vụng trộm lại tưởng mình thông minh, lén cào cánh cửa giấu thịt.
Chúc Dĩ Lâm là thịt của hắn.
"Nhìn em đần thối ra như vậy, chẳng hơn năm đó là bao, vẫn ngốc thế." Chúc Dĩ Lâm ra sức xoa Lục Gia Xuyên, "Đừng sợ, cho dù em có trở nên ngốc hơn đi nữa, anh cũng yêu em."
Bọn họ du ngoạn Giang Thành xong, tảo mộ cho bà cụ, đốt một đống đồ vật bà thích khi còn sống.
Tên bà là Lục Lan Hoa, cũng họ Lục, Lục Gia Xuyên theo họ bà.
Chuyện này nói ra cũng đến là trùng hợp, coi như duyên phận.
Lục Gia Xuyên nói: "Năm xưa bà đối xử với em không lạnh lùng không nhiệt tình, khi còn nhỏ em vẫn luôn hoài nghi, có phải bà không thích em không? Em là gánh nặng, ăn tiêu của bà, có lẽ bà rất không vui? Vậy nên em nỗ lực làm việc, muốn kiếm nhiều tiền hơn, để bà đừng căm ghét em. Cho đến tận ngày bà qua đời, em chăm bà ở bệnh viện, bà nói, cả đời bà một mình cô độc, không có vướng bận, trước lúc lâm chung bà không yên tâm nhất là em, muốn em nỗ lực học tập, cần cù lao động, làm một người tốt có tiền đồ, tương lai bà dưới suối vàng có biết cũng sẽ mừng cho em."
Lục Gia Xuyên đứng trước bia mộ, nắm chặt tay Chúc Dĩ Lâm: "Nhưng em không trở thành người tốt có tiền đồ, em đau khổ quá, mấy năm nay cũng không biết là sống qua thế nào, em ——"
Nửa câu sau bị hắn đột ngột nuốt lại vào họng, đôi mắt đỏ ửng nhìn chằm chằm Chúc Dĩ Lâm, như thể có muôn vàn lời không thể nói rõ. . Truyện Sắc
Chúc Dĩ Lâm ôm hắn, khẽ vuốt ve gáy hắn, trấn an: "Đều đã qua rồi, sau này chúng ta cùng sống cuộc sống mới."
"Không đâu, chưa qua." Không biết vì sao, Lục Gia Xuyên lo lắng thái quá lạ thường, vẫn đang so đo những lời trước đó, đột nhiên nói với Chúc Dĩ Lâm, "Cho dù em trở thành tên bại hoại, anh cũng phải thích em, anh phải thích luôn cả khuyết điểm của em, được không?"
"Có thể." Chúc Dĩ Lâm nói thuận theo hắn.
Lục Gia Xuyên đáp: "Vậy anh lấy một ví dụ đi, khuyết điểm anh thích nhất ở em là gì?"
Chúc Dĩ Lâm: "..."
Có kiểu nói chuyện như vậy sao?
Da đầu Chúc Dĩ Lâm tê rần, câu hỏi này đáp ngược đáp xuôi cũng đều là cạm bẫy, có thể gọi là câu mất mạng trong câu mất mạng, sao lại có người làm nũng đến cảnh giới đó?
Lục Gia Xuyên có thể mở một lớp huấn luyện "làm nũng bạn trai" luôn được rồi, quả thực là bậc thầy cấp thần.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.