Chương trước
Chương sau
Trong ấn tượng của Chúc Dĩ Lâm, Lục Gia Xuyên là một người nói dối cực kỳ kém. Nếu như hắn có câu nào dối gạt, hắn sẽ né tránh, chột dạ, không dám nhìn người ta.
Thế nhưng, đã bao năm trôi qua, cậu bé khi xưa thực sự không thay đổi chút nào ư?
Đêm khuya, Chúc Dĩ Lâm tắt đèn, nằm yên lặng trên giường.
Anh thấy hơi sợ hãi, so với việc Lục Gia Xuyên có khả năng lừa anh hay phản bội anh, anh còn sợ Lục Gia Xuyên đã biến thành một người anh không quen biết hơn.
Người trước mắt anh là giả ư?
Chẳng lẽ, ánh trăng sáng anh tâm niệm bao nhiêu năm, ngày đêm nhung nhớ không quên nổi, vào lúc anh không hề hay biết, đã hoàn toàn thay đổi rồi sao? Chẳng trách phong ba nhà họ Lục không rõ đầu đuôi, Lục Gia Xuyên vẫn cứ kiếm cớ đối phó, không chịu nói cho anh biết điều gì ——
Suy nghĩ tệ nhất lóe lên trong đầu, trái tim Chúc Dĩ Lâm lạnh buốt.
Anh rất khó chấp nhận, cũng không bằng lòng tin, anh vẫn tin tưởng Lục Gia Xuyên, anh không hi vọng giữa bọn họ nảy sinh điều hiểu lầm không nên có, càng không thể vì một tin nhắn Wechat chưa rõ đầu cua tai nheo mà đã phán án tử hình cho Lục Gia Xuyên.
Chúc Dĩ Lâm trằn trọc không ngủ được.
Lục Gia Xuyên ngủ mơ vẫn dính người, dán sát về phía anh theo bản năng. Sau khi chạm đến anh, hắn vô thức đưa tay ôm eo anh.
Chúc Dĩ Lâm không nhúc nhích.
Tim anh đập có phần quá nhanh, anh không khép được mắt.
Anh hồi tưởng lại tin nhắn Wechat kia trong đầu một lần, không có tin tức rõ ràng nào, lại khiến anh cảm thấy lượng tin tức thật nhiều, "giấu giếm" viết đầy câu chữ.
Chúc Dĩ Lâm trầm mặc suốt nửa đêm, đến khi trời sắp sáng mới ngủ được.
Mặc dù ngủ muộn, anh lại dậy sớm. Khi Lục Gia Xuyên mở mắt ra, anh đang nghiêng người nằm trên gối, nhìn chằm chằm Lục Gia Xuyên không chớp mắt. Sau đó, không đợi người kia kịp phản ứng lại, anh đã chủ động ghé sát tặng hắn một nụ hôn chào buổi sáng.
Lục Gia Xuyên sững ra, cười nói: "Nhiệt tình vậy à? Anh."
Chúc Dĩ Lâm cũng cười, trước đây anh rất ít cười, sau khi ở bên Lục Gia Xuyên, nụ cười của anh không còn mất tiền nữa, suốt ngày công kích bằng gương mặt tươi cười.
Lục Gia Xuyên trúng chiêu, ngây ngất nhìn anh, như đang chờ mong nhiều hơn thế.
Cầu sao được vậy, Chúc Dĩ Lâm vươn tay ôm cổ Lục Gia Xuyên, vỗ vai hắn, kéo người ta vào trong lòng mình. Sau đó, anh khẽ nghiêng người, đè Lục Gia Xuyên xuống, hôn môi hắn bằng một tư thế khiến người ta không tiện chối từ.
Lục Gia Xuyên đương nhiên không thể chối từ.
Hai người dây dưa trên giường một hồi, Chúc Dĩ Lâm buông tay trước. Anh nằm lại lên gối, ngoắc ngón tay Lục Gia Xuyên, hỏi: "Muốn dậy không?"
"Không muốn."
"Không ăn sáng à?"
"Không muốn ăn." Lục Gia Xuyên bắt đầu giở bản lĩnh làm nũng, vói tay vào trong áo ngủ của anh, "Không phải hôm nay anh rảnh cả buổi sáng sao? Đừng dậy nữa, ở bên em, em muốn ăn anh cơ."
"Không, anh đói lắm." Chúc Dĩ Lâm lại đẩy hắn ra, Lục Gia Xuyên chỉ cảm thấy trước ngực trống không, người mới nãy còn nhiệt tình hôn hắn đột nhiên đứng dậy rời giường, quay đầu liếc hắn, "Vừa nhận được tin, có thể anh phải ra ngoài sớm."
"Ơ? Không thể ở lại với em sao? Anh đã đáp ứng hôm nay nấu cho em ăn mà..." Trên mặt Lục Gia Xuyên có vẻ mất mát rõ ràng.
Chúc Dĩ Lâm không đáp hắn, không giải thích điều gì, đi thẳng ra khỏi phòng ngủ, rửa mặt rồi thay sang quần áo cần mặc ra ngoài.
—— Anh lại thật sự muốn đi.
Lục Gia Xuyên rất nhạy cảm, đi theo anh từ phòng ngủ đến phòng khách, thấp giọng hỏi: "Anh, anh làm sao vậy? Sáng nay thật là lạ."
"Vậy à? Anh lạ chỗ nào?" Chúc Dĩ Lâm đứng trước tấm gương lớn, không quay đầu, nét mặt nhàn nhạt.
Lục Gia Xuyên bồn chồn, ôm anh từ phía sau: "Là em chọc tức anh sao?"
"Không phải." Chúc Dĩ Lâm trong lòng Lục Gia Xuyên quay lại, "Đêm qua em nói mớ đó cục cưng."
"Mớ gì?"
"Em nói, em có điều giấu giếm anh, không muốn bị anh phát hiện."
"..."
Lục Gia Xuyên ngớ ra, Chúc Dĩ Lâm chăm chú nhìn biểu cảm của hắn, nhưng Lục Gia Xuyên chỉ hoảng hốt thoáng qua, không có gì kỳ lạ: "Thật à? Sao em lại nói vậy?"
"Ai biết được." Chúc Dĩ Lâm vẫn nhìn hắn chăm chú.
Lục Gia Xuyên rất tủi thân: "Anh tin sao? Nói mớ thôi mà, vậy mà anh lại nghi ngờ em vì chuyện đó? Em có gì mà giấu anh chứ, đến bản thân em cũng không biết."
Chúc Dĩ Lâm gật đầu, thái độ khó lường, Lục Gia Xuyên giữ chặt anh: "Anh đang nghi cái gì, hỏi thẳng em được không? Đừng bắt em đoán."
"..."
Chúc Dĩ Lâm quá rõ nên làm mặt lạnh như thế nào thì sẽ tra tấn người ta nhất. Anh là diễn viên, có thể khống chế chuẩn xác nét mặt của mình. Khi anh ý thức được điểm này, anh đột nhiên nhớ ra, Lục Gia Xuyên cũng rất giỏi diễn.
Sao lại như vậy?
Không ngờ anh lại thật sự bắt đầu nghi ngờ Lục Gia Xuyên rồi.
Là vì tình cảm của bọn họ không chịu được thử thách sao? Cũng đúng, bảy năm không gặp, đột nhiên trùng phùng, sau đó có được happy ending trong thời gian ngắn, viễn mãn đến mức như một lâu đài trên không, đẹp thì đẹp, nhưng không chạm đến mặt đất.
Nhưng nói đi nói lại, Lục Gia Xuyên lừa anh cái gì?
Lừa tiền? Lừa sắc? Lừa tình? Là đã không còn tình cảm với anh từ lâu, cố tình lật lại nợ cũ năm xưa, dùng anh để tiêu khiển, chơi đùa với anh?
Sao lại thế chứ...
Chúc Dĩ Lâm há hốc miệng, hỏi không nên lời.
Trước đây khi không có được, trong lòng anh luôn nhung nhớ, giống như bất kể có mệt ra sao cũng luôn có mục tiêu để theo đuổi. Anh có thể tiếp tục nỗ lực liều mạng, sẽ không cảm thấy mình sống mà không có hướng đi, mặc dù không biết điểm tận cùng là bao xa.
Giờ đây đã có, người ở trong lòng anh, sự việc lại trở nên phức tạp.
Nếu Lục Gia Xuyên giống như suy đoán của anh, là một kẻ đeo mặt nạ, vậy thì sau khi tháo mặt nạ của hắn xuống, anh sẽ thấy thứ gì?
Là hiểu lầm, sợ bóng sợ gió?
Hay là ——
Lần đầu tiên Chúc Dĩ Lâm phát hiện ra mình cũng có một mặt hèn yếu, muốn trốn tránh.
Nhưng trốn tránh không phải là phong cách của Chúc Dĩ Lâm. Anh do dự một hồi, chuẩn bị tâm lý xong xuôi, mở miệng: "Lục Gia Xuyên, anh đã thích em rất nhiều năm, cực kỳ yêu em, em biết không?"
"..." Lục Gia Xuyên rất hoảng, "Em biết, em cũng cực kỳ yêu anh. Anh, rốt cuộc anh muốn nói gì?"
"Em thật sự không có chuyện gì giấu anh?"
Chúc Dĩ Lâm tiến sát lên trước. Lục Gia Xuyên không rõ là chột dạ hay gì khác, vô thức lùi về sau một bước khi anh tới gần. Phản ứng đó khiến bầu không khí cứng ngắc lại trong một giây. Lục Gia Xuyên xụ mặt, Chúc Dĩ Lâm tra hỏi: "Công việc, tình cảm, các phương diện khác, em có từng làm chuyện gì anh không thể chấp nhận không? Không nói cho anh?"
"... Không có." Lục Gia Xuyên một mực phủ nhận.
"Không có là tốt nhất." Thái độ của Chúc Dĩ Lâm dịu đi, "Chúng ta tâm sự đi. Anh biết giữa người yêu với nhau cũng cần riêng tư, nhưng anh không hi vọng bạn trai của anh có bí mật không nói cho anh, em hiểu chứ?"
Lục Gia Xuyên gần như sẽ không phản đối lại anh, cho dù giọng điệu anh nói có phần như đang thẩm vấn, Lục Gia Xuyên vẫn ngoan ngoãn gật đầu.
Chúc Dĩ Lâm nói: "Vậy chúng ta thẳng thắn với nhau một lần, cho nhau một cơ hội đi. Cho dù anh từng làm gì em cũng không được giận. Tương tự, cho dù em đã làm gì, chỉ cần bây giờ em nói với anh, anh cũng sẽ tha thứ cho em —— Bất cứ chuyện gì, cho dù là em nhân lúc anh đi vắng lên giường cùng người khác."
Lục Gia Xuyên sững ra: "Em không lên giường cùng người khác!"
"Anh lấy ví dụ thôi." Chúc Dĩ Lâm cười, sáng hôm nay tâm trạng anh sớm nắng chiều mưa, lúc lạnh lúc nóng, đột nhiên lại áp sát lên thêm, Lục Gia Xuyên liền vấp chân trong lúc lùi về sau, suýt nữa thì va vào ghế. Chúc Dĩ Lâm kéo hắn lại, thuận tay đẩy hắn, đè hắn lên chiếc ghế dựa sau lưng.
Lục Gia Xuyên ngồi với một tư thế không được thoải mái, Chúc Dĩ Lâm cúi xuống, nụ hôn lạnh băng dán lên tai hắn: "Cục cưng, hôm nay là cơ hội cuối cùng. Qua hôm nay, nếu như anh phát hiện em có chuyện xấu giấu giếm anh, ví như em chơi bậy bên ngoài, có hồng nhan tri kỷ, bạn bè không đứng đắn nào đó ——"
"..." Lục Gia Xuyên bị ép ngẩng đầu, hơi thở căng thẳng, tầm nhìn chỉ có phần cổ và xương quai xanh của Chúc Dĩ Lâm khi cúi đầu, phản chiếu rõ mồn một trong đáy mắt hắn, một khoảng lạnh lẽo, giống như nét mặt của người đó.
Lục Gia Xuyên càng không thở ra hơi.
Chúc Dĩ Lâm đang thẩm vấn hắn, cũng đang dụ dỗ hắn bằng ham muốn độc chiếm hiếm khi thể hiện ra. Bất kể cố tình hay vô ý, làm như vậy quả thực rất dễ khiến người ta đánh mất thần trí, mê mẩn choáng váng.
Thần kinh Lục Gia Xuyên căng ra, cổ họng khô khốc.
Đôi môi của Chúc Dĩ Lâm kề lên hắn lúc gần lúc xa, hơi nóng khi nói chuyện mang theo dòng điện, khiến người ta cơ hồ không nghe rõ anh đã nói gì.
"... Em không hề."
Lúc Lục Gia Xuyên thất thần, Chúc Dĩ Lâm đột nhiên quay mặt nhìn thẳng hắn. Lục Gia Xuyên hoảng hốt tránh né, "Em không có bạn bè gì như anh nói cả. Bên cạnh em chỉ có mình anh thôi. Anh, em sẽ không làm chuyện có lỗi với anh, anh đừng nghi ngờ em."
Chúc Dĩ Lâm lẳng lặng nhìn hắn.
Lục Gia Xuyên cụp mắt nhìn chằm chằm mặt đất: "Em cực kỳ yêu anh, em sẽ mãi mãi không bao giờ làm chuyện phản bội anh, anh có cần em thề không?"
"Khỏi cần." Chúc Dĩ Lâm nói, "Em ngẩng đầu nhìn anh đi."
Lục Gia Xuyên ngẩng đầu lên.
Chúc Dĩ Lâm: "Lâm Mạn Thanh là ai?"
Lục Gia Xuyên ngừng lại một chút: "Nữ diễn viên trước đây em từng hợp tác."
"Hết rồi?"
"... Hết rồi." Lục Gia Xuyên cẩn thận quan sát anh, "Khoảng thời gian cô ta gặp chuyện, em bị truyền ra scandal với cô ta. Chỉ là scandal thôi, sao đột nhiên anh lại lật lại chuyện cũ, anh?"
Nói xong còn ai oán: "Bạn gái scandal của anh còn nhiều hơn mà em chưa tính sổ với anh đâu. Có phải có ai nói gì với anh không?"
Chúc Dĩ Lâm trầm mặc giây lát.
Anh đã nhận ra, không cần hỏi thêm nữa. Hoặc Lục Gia Xuyên không có quan hệ với cô gái kia, hoặc là vốn không hề muốn nói. Anh có mở đường thêm nữa cũng vô dụng, Lục Gia Xuyên không đi một bước nào.
"Không, anh không may nhìn thấy tin cũ, không vui lắm thôi." Chúc Dĩ Lâm nói, "Có phải vừa rồi anh dữ với em quá không? Xin lỗi."
Lục Gia Xuyên làm bộ làm tịch thở dài: "Không sao, anh muốn dạy dỗ em thành "sợ vợ", em cam lòng phối hợp. Mặc dù bị anh nghi ngờ em cũng đau lòng đôi chút, nhưng nếu như anh chịu hôn em một cái, em sẽ vui lên ngay."
Lục Gia Xuyên chớp chớp mắt, mặt mày trông mong nhìn Chúc Dĩ Lâm.
Chúc Dĩ Lâm lại thấy mất hết cả hứng, một khi hạt giống hoài nghi đã mọc rễ nảy mầm trong lòng, anh liền không thể thản nhiên đối mặt Lục Gia Xuyên nữa, luôn luôn cảm thấy mối tình này dường như ngọt ngào đến mức có chút giả tạo, nguyên nhân căn bản có thể là vì anh không hiểu Lục Gia Xuyên một chút nào —— Những gì anh hiểu đã dừng lại tại bảy năm trước, hết hạn từ lâu.
"Anh?" Lục Gia Xuyên nhạy bén nhận ra, nụ cười dần nguội lạnh, "Sao vậy? Vẻ mặt anh như vậy là sao?... Anh không thích em nữa?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.