Hơn 7 năm trước, Chúc Dĩ Lâm và Lục Gia Xuyên ở chung rất thoải mái. Trước mặt anh, Lục Gia Xuyên nói chuyện mà không nể nang gì, bản thân anh cũng chẳng khác bao nhiêu, thường trực tiếp bảo "Sao em đần vậy", "Em ngu chết đi được", "Em phiền quá, đừng có ù ù bên tai anh nữa" các kiểu, làm Lục Gia Xuyên tức đến mức giậm chân, xắn tay áo chửi nhau với anh. Hiện tại của 7 năm sau, bọn họ trông có vẻ như vừa trùng phùng đã khôi phục mối quan hệ, trên thực tế lại vẫn còn khoảng cách. Chúc Dĩ Lâm nhận ra được sự câu nệ chôn giấu bên dưới vỏ ngoài thân mật kia. Mỗi lần Lục Gia Xuyên mở miệng, hắn đều cân nhắc trước, giữ lịch sự, thăm dò đôi chút, dường như là sợ nói câu nào đó không phù hợp, khiến hoàn cảnh trở nên khó xử. Đây là vết nứt do thời gian khắc xuống giữa bọn họ. Lục Gia Xuyên trưởng thành rồi, Chúc Dĩ Lâm cũng thay đổi, thứ ở yên chỉ còn có hồi ức. Chúc Dĩ Lâm cởi áo khoác, mời Lục Gia Xuyên ngồi: "Em cứ ngồi đây một lát, anh đi tắm." Lục Gia Xuyên ngồi xuống ghế sofa phòng khách, ánh mắt quan sát bốn phía, nói: "Vâng, căn phòng này là anh tự thuê sao?" "Không, đoàn phim thanh toán." Chúc Dĩ Lâm vốn định đi thẳng vào phòng tắm, nhưng liếc thấy Lục Gia Xuyên, anh lưỡng lự rồi quay về phòng ngủ lấy một chiếc áo choàng tắm dài. Lục Gia Xuyên không chú ý tới phản ứng nhỏ này của anh, cố tình nửa thật nửa giả lên giọng cảm thán: "Đại minh tinh đúng là khác hẳn, miễn bàn đến cái khách sạn tồi tàn em ở lúc vào đoàn đi." Chúc Dĩ Lâm thấp giọng cười một tiếng, nói như đang giỡn: "Lần sau em có thể tìm anh thanh toán." "Thật sao?" "Ừ." Lục Gia Xuyên cũng cười: "Chắc không được đâu? Ôm đùi trắng trợn qua, người ta lại nói là em ăn báo cô mất." "Ăn của anh trai làm sao mà gọi là ăn báo cô được?" Chúc Dĩ Lâm dựa mình trước cửa phòng tắm, nhìn chằm chằm Lục Gia Xuyên. Con người anh không hợp nói đùa, lúc nào biểu cảm cũng quá nghiêm túc, dễ khiến người ta hiểu lầm, nghi ngờ rằng anh đang không hề nói đùa, mà là muốn nhờ vào đó để biểu đạt một ý tứ ẩn dụ nào đó. Nhưng dù cho anh cố ý làm vậy, đối phương cũng chưa chắc có thể tiếp thu được. Ví dụ như Lục Gia Xuyên vào giờ phút này, chẳng có một phản ứng gì hết. Lục Gia Xuyên quá ngốc. Năm xưa, Chúc Dĩ Lâm mới biết yêu lần đầu từng hờn giận như vậy trong một đêm khuya nào đó. Hôm ấy là cuối tuần, Lục Gia Xuyên đến tìm anh làm bài tập, đến đêm không đi, ngủ chung với anh. Cậu trai 16 17 tuổi, thực ra đã đến độ tuổi cái gì cũng hiểu, không còn trong sáng nữa. Nhưng Lục Gia Xuyên vẫn giống như một nhóc đáng yêu hoàn toàn không hay biết gì, suốt ngày giả vờ thơ ngây, cố tình chui vào chăn của anh trong đêm, ôm eo anh cùng ngủ. Chúc Dĩ Lâm cứng ngắc cả người, khó chịu mà hỏi hắn: "Anh là mẹ em à?" Lục Gia Xuyên làm nũng: "Em không có mẹ, ôm anh trai thì làm sao?" Sau đó còn táo tợn hơn, rất không ngoan, cọ tới cọ lui trên người anh. Lục Gia Xuyên có lẽ thật sự cho rằng bản thân là một nhóc đáng yêu. Nhưng hắn chẳng hề "nhóc" một chút nào, thiếu niên phát triển vóc dáng tựa cây tre trổ đốt. Chúc Dĩ Lâm nhớ ban đầu Lục Gia Xuyên còn không cao bằng anh, sau đó anh đột nhiên phát hiện thằng oắt này đã lén lớn lên mất rồi, như thể chỉ trong một đêm vậy. Lục Gia Xuyên giống một con hổ non ra sức bú sữa, đẩy vài cái là đã đè được anh. Chúc Dĩ Lâm xấu hổ đến mức đỏ bừng cả mặt, sự biến đổi dưới thân khiến anh phản ứng quá khích, anh đẩy mạnh Lục Gia Xuyên ra, sau đó yên lặng cầm gối lên, chạy ra phòng khách ngủ. Chúc Dĩ Lâm từng muốn làm rõ quan hệ, thổ lộ tâm ý của mình cho Lục Gia Xuyên. Nhưng bọn họ càng thân mật, càng quen thuộc, thì càng xa rời yêu đương, ngược lại, lại giống như tri kỷ, như người thân. Chúc Dĩ Lâm rất sợ sau khi nói ra, tình thân của bọn họ sẽ rạn nứt. Những người có kinh nghiệm đều nói rằng, bạn tốt không thể yêu, nếu không thì ngay cả bạn cũng không thể làm được. Huống chi, anh và Lục Gia Xuyên còn đều là nam sinh. Cảm xúc chua xót này, đã qua bao năm, hãy còn dâng trào trong lòng Chúc Dĩ Lâm tựa thủy triều, nhưng bây giờ anh đã có thể giả vờ như không mảy may gợn sóng. Chúc Dĩ Lâm vào phòng tắm tắm rửa. Lúc đi ra, Lục Gia Xuyên đang đưa lưng về phía anh, nhìn chằm chằm một bức poster trên tường. Đó là một bức chân dung tạp chí Chúc Dĩ Lâm chụp ngày trước, Đàm Tiểu Thanh thích, không biết đã treo lên từ lúc nào. Nghe thấy tiếng bước chân sau lưng, Lục Gia Xuyên quay đầu, cười với anh: "Anh cảm thấy khá hơn chút nào chưa? Còn sốt cao nữa không?" Chúc Dĩ Lâm gật đầu: "Ổn hơn nhiều rồi." Lục Gia Xuyên thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn không yên tâm cho lắm, hỏi anh nhiệt kế ở chỗ nào, muốn đo nhiệt độ cơ thể cho anh. Chúc Dĩ Lâm từ chối, anh biết mình vẫn còn sốt, có hơi đau đầu, nhưng không cần chuyện bé xé ra to. Anh lau tóc qua loa, cất khăn mặt về lại phòng tắm, đi tới rồi ngồi xuống đối diện Lục Gia Xuyên, mở miệng: "Việc chưa nói hôm qua, bây giờ chúng ta sẽ bàn, thế nào?" Lục Gia Xuyên hơi sững người, có vẻ như đã quên béng mất vụ này, sau đó mới nhớ ra Chúc Dĩ Lâm tìm hắn là vì muốn bàn việc: "Vâng, anh nói đi." "Không cần căng thẳng vậy đâu, không phải chuyện gì trọng đại." Chúc Dĩ Lâm nói, "Có phải bây giờ em vẫn chưa ký với công ty nào không? Có kế hoạch sau này chưa?" Lục Gia Xuyên gật đầu: "Có mấy công ty từng tìm em, tạm thời vẫn chưa quyết định." "Em cảm thấy Tinh Tụng thế nào?" "..." Tinh Tụng Entertainment là công ty do Ôn Nhàn mở, bà chủ bề nổi là Ôn Nhàn, trên thực tế, người khống chế hoàn toàn cổ phần là Chúc Dĩ Lâm. Phòng làm việc của Chúc Dĩ Lâm chịu sự quản lý của Tinh Tụng Entertainment. Anh đột nhiên có lời mời, Lục Gia Xuyên không hề kinh ngạc, không phải vậy thì Chúc Dĩ Lâm còn có lý do gì khác để tìm hắn chứ? Chẳng khó đoán một chút nào. "Em vẫn chưa nghĩ kỹ." Lục Gia Xuyên cúi đầu nhìn chằm chằm ngón tay của mình, khẽ giọng, "Mấy công ty đó đều không hợp với em, em cảm thấy..." Hắn thoáng do dự, không hề che giấu suy nghĩ chân thật của mình: "... Tinh Tụng cũng không phù hợp với em lắm." Nói xong câu này, phát hiện thấy Chúc Dĩ Lâm trầm mặc đi một hồi, Lục Gia Xuyên ngẩng đầu, có vẻ như cảm thấy khó xử: "Em không có ý khác đâu, em chỉ ——" "Ừm, anh biết." Chúc Dĩ Lâm ngắt lời hắn, thầm nhủ, quả nhiên, tính cách biểu hiện ra với người ngoài của Lục Gia Xuyên không phải là phô trương thanh thế, hắn thật sự rất có cá tính, dù trước mặt mình trông thật ngoan, lại sẽ không vì bọn họ có giao tình mà hoàn toàn nghe anh, Lục Gia Xuyên có cách nghĩ của riêng mình. Đây là chuyện tốt, Chúc Dĩ Lâm cảm thấy mình hẳn phải nên khen hắn, em trai trưởng thành rồi, rất chín chắn. Nhưng điều đó đồng thời có nghĩa là, giao tình của bọn họ hoàn toàn vô dụng. Chúc Dĩ Lâm đè nén cảm xúc dư thừa không nên có xuống, ra sức suy nghĩ từ góc độ khách quan. Không phù hợp chỗ nào? Quy mô của Tinh Tụng rất lớn, mấy năm nay danh tiếng vang dội trong giới, là một trong những công ty quản lý thành công nhất. Những nghệ nhân chủ chốt dưới trướng công ty này, ngoài Chúc Dĩ Lâm ra, còn có không ít diễn viên, ca sĩ đang hot, ngoài ra còn có tiềm lực, giá trị vốn hóa thị trường tăng lên hàng năm, được tư sản nhất trí coi trọng. Là vấn đề về phong cách sao? Đích xác, dưới sự quản lý của Ôn Nhàn, Tinh Tụng rất thương mại hóa. Thời buổi ngày nay, làm gì có không ty nào mà không thương mại hóa, nhưng Tinh Tụng là nhân tài kiệt xuất trong đó. Cô Ôn Nhàn am hiểu sâu sắc cách tạo ra một minh tinh, chị đã tự tay đẩy Chúc Dĩ Lâm lên thần đàn, tạo ra một thương hiệu không gì sánh bằng. Sau đó, chị liền xác định rằng con đường này là chính xác, nghệ nhân nào dưới trướng Tinh Tụng cũng đều có một "hình tượng" riêng biệt của mình, giống như từng món hàng hóa tinh xảo, được Giám đốc Ôn dán tag, bày lên kệ hàng, rồi lại tốn thật nhiều phí PR để bảo vệ "hình tượng" cho bọn họ. Về điểm này, người trong giới hiểu, cư dân mạng cũng biết. Nhưng Marketing là một môn học, cho dù ai cũng biết chị đang marketing, Ôn Nhàn vẫn có thể nắm bắt được tâm lý đại chúng, gãi trúng điểm ngứa của xã hội, dẫn dắt dư luận, lăng xê hot người chị muốn lăng xê. Chị là một người phụ nữ rất lợi hại. Nhưng góc độ nhìn sự việc của người và người không giống nhau, xem tình hình hiện tại, dường như Lục Gia Xuyên không thích hợp với phong cách của Tinh Tụng. Chúc Dĩ Lâm không muốn bàn một cách quá thương mại, bàn chuyện làm ăn với Lục Gia Xuyên sẽ khiến lòng anh có chút khó chịu. Nhưng nếu đã mở miệng thì không cần phải giấu giếm kiêng nể gì nữa, thà rằng nói rõ trực tiếp luôn, đỡ khiến rào cản thêm sâu. "Tinh Tụng... không phù hợp?" Chúc Dĩ Lâm bình tĩnh mở miệng, "Em cảm thấy cụ thể không phù hợp ở điểm nào? Nếu như vì em không thích, anh nghĩ, hợp tác thương mại không cần phải cân nhắc quá nhiều đến sở thích của bản thân, bàn được điều kiện là được. Nếu như em lo điều kiện không phù hợp, anh gọi Ôn Nhàn đến bàn rõ ràng với em, bao gồm cả con đường em muốn đi trong tương lai, bàn đến khi hài lòng mới thôi." Đèn treo trong phòng khách sáng rực, chiếu vào khiến khuôn mặt của Chúc Dĩ Lâm trắng rõ. Anh quá đẹp, lạnh lùng đẹp, dịu dàng cũng đẹp, khi yên lặng ngồi ở nơi đó, giống như một bức họa không một nét bút hỏng, hoàn mỹ đến mức khiến lòng người ta kinh hoàng. Lục Gia Xuyên thoáng thất thần, Chúc Dĩ Lâm gọi hắn: "Em không muốn bàn với anh sao?" "Không, không phải." Vẻ né tránh trong mắt Lục Gia Xuyên lướt qua, là lần thứ hai trong hôm nay rồi, Chúc Dĩ Lâm nhíu mày, vì sao khi nào nói chuyện với mình mà cậu ấy cũng có thể thất thần được? Nghĩ điều gì thế? Biểu hiện bất mãn của anh có hơi rõ ràng, Lục Gia Xuyên đột nhiên mất tự nhiên: "Không phải em không muốn bàn, em rất sẵn lòng đến công ty các anh, nhưng em... em có thể sẽ không điều tiết được cảm xúc của mình, không chừng lại có lúc xảy ra vấn đề, giống như mấy lần trước của em vậy, làm công ty quản lý rất khó xử lý." Hóa ra là lo lắng điều này, Chúc Dĩ Lâm thở phào: "Không sao, đây đều là chuyện cỏn con, Ôn Nhàn sẽ xử lý được, em yên tâm." Lục Gia Xuyên nói: "Nhưng em không muốn nghe lời chị ta, 'xử lý' theo yêu cầu của chị ta." Chúc Dĩ Lâm sững sờ, Lục Gia Xuyên do dự một hồi, cuối cùng cũng không giấu giếm: "Em không muốn làm một món hàng hóa giả tạo, không dám nói thật trước ống kính." "..." Có lẽ là vì điện áp khách sạn không được ổn định cho lắm, ánh đèn chớp một cái. Là đại diện thành công của "hàng hóa giả tạo" được người trong ngành đánh giá, Chúc Dĩ Lâm yên lặng. Anh chợt phát hiện ra, vết nứt mà thời gian 7 năm khắc xuống giữa bọn họ, còn sâu hơn anh tưởng. Anh không bàn nổi nữa. "Anh đi rót ly nước." Chúc Dĩ Lâm tìm đường lui cho mình. Anh vừa đứng dậy, Lục Gia Xuyên cuối cùng mới ý thức được mình đã lỡ lời, vội vàng kéo anh lại: "Em không có nói anh!" Chúc Dĩ Lâm vô thức giãy ra, Lục Gia Xuyên rất luống cuống: "Em thật sự không cố ý nói anh. Xin lỗi, em không có ý đó ——" Hắn ra sức níu cổ tay Chúc Dĩ Lâm lại, như thể một khi buông tay ra, Chúc Dĩ Lâm sẽ chạy đi, không bao giờ quay lại nữa. Không kiềm chế được cảm xúc mà dùng sức quá mạnh, hắn khiến Chúc Dĩ Lâm vốn đã sốt váng đầu bỗng lảo đảo, bất thình lình bị hắn kéo đè ngã xuống ghế sofa. Cả hai đều ngây ngẩn. Chúc Dĩ Lâm bị Lục Gia Xuyên đè bên dưới, va chạm thật mạnh, trước mắt anh tối sầm lại, có hơi đau dạ dày. Lục Gia Xuyên lại đè anh không chịu đứng dậy, đôi môi ấm áp ghé vào lỗ tai anh, thấp giọng nói, như đang làm nũng: "Tha thứ cho em đi, anh trai, anh đừng giận nữa có được không vậy?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]