Sở Mộ Hành cỡi Khuynh Thành xuống núi, Thương Ưng bay theo trên trời,phát ra những tiếng kêu mạnh mẽ. Đồng Ca nhìn theo thích thú: “Lần sauSở Mộ Hành đến nhất định phải hỏi hắn bắt con ưng này ở đâu, ta cũngmuốn nuôi một con, thật xuất sắc, thật oai!”
“Thương Ưng bình thường sống ở sa mạc lớn, tính tình hung hăng, caongạo, rất khó thuần dưỡng.” Chẳng biết lúc nào Tôn trưởng lão đã đến bên cạnh Đồng Ca, ngắm Thương Ưng ca thán “Tiểu tử Sở Mộ Hành này thật làmột nhân tài, đáng tiếc! Đáng tiếc!”
Đoàn Thịnh trợn mắt nhìn Tôn trưởng lão, Tôn trưởng lão nhướng nhướng mày, một bộ ta chính là muốn cho ngươi khó chịu.
Đoàn Thịnh nắm tay Đồng Ca: “ Đồng Đồng, đi theo ta, ta có việc muốn nói cho nàng.”
Núi phía sau sơn trại, cây cối sum xuê, điểm xuyết khắp đồi là nhiều loài hoa màu sắc khác nhau.
Đồng Ca ngắt một cọng cỏ đuôi chó ngậm vào miệng, ngồi xuống bãi cỏ.
“Hôm nay thời tiết thật tốt!” Đồng Ca xoay xoay eo, nằm ngửa xuống thảmcỏ, híp mắt phơi nắng, “Thịnh, chàng nói đi! Muốn nói gì với ta.”
Đồng Ca gọi ‘Thịnh’ khiến Đoàn Thịnh sướng rơn, hắn ngồi xuống bên cạnhĐồng Ca, để Đồng Ca gối đầu trên chân mình, sau đó nghĩ nên bắt đầu thếnào.
“Đồng Đồng, tờ giấy giới thiệu vắn tắt lần trước ta đưa, nàng đã xem chưa?”
Đồng Ca lật người, nhổ cọng cỏ trong miệng ra, híp mắt nói: “Giới thiệu vắn tắt? Có phải tờ giấy Tôn trưởng lão đưa không?”
“Đúng vậy. Nàng xem chưa?” Đoàn Thịnh vén tóc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vua-gap-nuong-tu-lam-ca-doi/1883697/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.