“Tôn trưởng lão, ngài làm gì thế?” Nhị Mao thấy Tôn trưởng lão đang dán lỗ tai vào cửa phòng tân hôn bèn hỏi.
“Suỵt ~ đừng lên tiếng!”
“Đồng.....” Nhị Mao chưa kịp nói tiếp, chớp mắt đã bị Tôn trưởng lão bụm miệng, “Bảo ngươi đừng lên tiếng, không nghe thấy hở?”
Nhi Mao bướng bỉnh nói: “Tôn trưởng lão, mặt trời chiếu đến mông rồi,Đồng đại vẫn chưa rời giường, nên gọi họ dậy ăn sáng thôi.”
Tôn trưởng lão gõ đầu Nhị Mao: “Ngươi thì biết cái gì! Cái này gọi làđêm xuân ấm áp, khiến quân vương không thể lên triều sớm.” Tôn trưởnglão thể hiện kiến thức uyên bác.
Nhị Mao cười toét miệng, gãi gãi đầu: “Tôn trưởng lão nói gì vậy! Cái gì đêm xuân, cái gì quân vương, có liên quan đến Đồng đại nhà chúng ta à?Thuộc hạ không hiểu gì hết.”
Tôn trưởng lão trợn mắt trừng: “Thất học.”
Vẻ mặt Nhị Mao như đưa đám, “Tôn trưởng lão, ngài........ Ngài.......... Ngài khi dễ người.”
Tôn trưởng lão dựng râu: “Ta khi dễ ngươi lúc nào?!”
Nhị Mao mím môi, tội nghiệp nhìn Tôn trưởng lão: “Ngài nói ta thất học.”
“Ta có nói sai sao! Đúng thực tế! Ngay cả cái này ngươi cũng không hiểu, thì qủa là thất học.” Tôn trưởng lão hùng hồn nói.
“Ngài........ Ngài.........” Nhị Mao hít hít mũi nức nở.
“Ngài ngài cái gì, đi làm việc của ngươi đi!” Tôn trưởng lão đá mông Nhị Mao, sau đó tiếp tục dán tai lên cửa nghe lén, lão ước gì hai ngườitrong phòng cứ ở trên giường suốt cả ngày, sau đó một lần là có em bé!
Bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vua-gap-nuong-tu-lam-ca-doi/1883693/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.