“Đừng vội đi, ta còn có vũ khí bí mật.” Tôn trưởng lão thần bí nói.
Đồng Ca bước chậm lại, từ từ dừng bước, từ từ quay đầu, từ từ xoayngười, vốn tưởng tránh được một kiếp, không ngờ cuối cùng vẫn còn mộtquả bom nổ chậm, nổ cho nàng choáng váng!
“Vũ khí bí mật?” vẻ mặt Đồng Ca cực kỳ quỷ dị.
Tôn trưởng lão vuốt râu, cười vô cùng gian trá, gật đầu. Nụ cười đókhiến Đồng Ca có loại kích động muốn đốt phăng bộ râu kia ngay lập tức.
“Ngài xác định ‘vũ khí bí mật’ này có chỗ hơn người?!” Đồng Ca nghiến răng nghiến lợi nói.
Tôn trưởng lão thản nhiên cười một tiếng: “Dĩ nhiên, mở to mắt chờ xem đi!”
Đúng lúc này, tiếng nhạc vang lên, một bóng người cao lớn đi đến, mỗi bước đi của hắn như mang đến nắng ấm gió mát.
Hắn, mặt mũi anh tuấn, hai mắt lấp lánh có thần, mặc một bộ trường bàomàu trắng, bên hông buộc đai ngọc xanh dương, lúc bước đi tay áo đón gió tung bay, có khí chất cao quý trời sinh.
Ánh mặt trời chiếu trên người hắn, khiến cả người hắn phiếm màu nắngvàng nhạt, cao quý như thiên thần, phóng khoáng tuấn lãng, khiến ngườikhông dời mắt nổi.
Thời gian dường như ngừng trôi, không khí ngừng chuyển động, xung quanhtrở thành hư vô, hình như nơi này là sân khấu của riêng hắn.
Tôn trưởng lão thấy vẻ mặt mất hồn của Đồng Ca, cực kỳ đắc ý.
“Nhìn đủ chưa?”
Đồng Ca lập tức tỉnh hồn, thu hồi ánh mắt, hơi mất tự nhiên, nhưng vẫn cậy mạnh nói: “Cũng được.”
Tôn trưởng lão cười cười: “Hài lòng không?”
Đồng Ca
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vua-gap-nuong-tu-lam-ca-doi/123429/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.