Chương trước
Chương sau
Kiều Ngọc mơ màng vùi mình vào trong chăn, đôi chân thon dài căng mịn được bao lại, nửa người trên thì lõa lồ ra bên ngoài, da thịt trắng nõn loang lổ dấu hôn, nhìn là biết đã từng được người yêu thương qua.

Tiêu Bạch thoáng tăng thêm nhiệt độ trong phòng, y nhìn người yêu vẫn còn mê man chưa dậy, lần đầu tiên cảm thấy rối rắm.

Tiêu Bạch từ trước đến giờ luôn xử sự quả quyết nay lại do dự, y cau mày suy tư, nhìn qua đồng hồ lại nhìn cậu một lát rồi đi bưng bữa sáng đến, chốc lại thở dài, ngồi trên giường, vô cùng chuyên chú nhìn mỹ nhân của y.

Mấy lọn tóc ngắn màu trà tùy ý rải rác trên trán, đôi mắt linh động thấu triệt bị giấu dưới mí mắt mỏng manh, lông mi dày rậm rung động, đôi môi khéo léo đáng yêu hơi mím.

"Bảo bối đừng ngủ nữa, dậy ăn cơm thôi." Tiêu Bạch nhẹ giọng nói, tay lay lay cổ tay của Kiều Ngọc, "Nghe lời nào."

Kiều Ngọc nghe vậy thì chậm rãi mở mắt, chớp mấy cái vô tội nhìn người bên giường, làm bộ mê man như vừa tỉnh dậy.

Tiêu Bạch nhịn xuống khóe miệng trộm cười, cúi người cụng trán với Kiều Ngọc, thân mật cọ mũi nhau.

Hai rặng mây hồng xuất hiện trên mặt Kiều Ngọc, đầu cậu hơi nghiêng ra sau nhưng lại bị Tiêu Bạch bắt được cơ hội, khẽ khàng chạm vào môi.

Kiều Ngọc cứng ngắc, nhếch miệng nửa ngày mới tìm về thanh âm của mình: "Sao anh vẫn còn ở đây?"

Nghe vậy Tiêu Bạch nhíu mày: "Trừ đợi bên người em tôi còn có thể ở đâu?"

Kiều Ngọc sờ môi, không nói nữa, chỉ rút bàn tay đang bị Tiêu Bạch nắm chặt.

Bảo bối tức rồi.

Tiêu Bạch không khỏi hối hận, hôm qua quả thật có hơi lỗ mãng, y quấn quít lấy Kiều Ngọc càng muốn nhiều hơn, bảo bối không giận mới lạ, chắc chắn cũng chả thèm chịu nhìn y đâu.

"Bảo bối ơi, tôi sai rồi." Tiêu Bạch khom người dịu dàng xin lỗi, ngón tay thì không an phận khều khều ngón tay của Kiều Ngọc.

Kiều Ngọc co tay lại, lưng dựa về sau, như bỗng nhiên nghĩ đến gì đó, y lập tức kéo chăn bọc hết cả người mình lại, đầu cũng trùm luôn, gắt gao giữ chặt góc chăn không chừa ra chút kẽ hở.

Tiêu Bạch sợ cậu ngạt, nửa thỏa hiệp nửa lo lắng mở miệng nói: "Trên bàn có điểm tâm, dù gì cũng nên ăn một chút, nếu không sẽ mất sức... Tôi ra ngoài chờ ở phòng khách, em cứ yên tâm ăn đi, tôi sẽ không quấy rầy nữa."

Nhìn thật kỹ người yêu đang quấn chăn thành một cục ở đó, Tiêu bạch chậm rãi đóng cửa lại đi ra phòng khách chờ cậu.

Y mở quang não ra, giả lập hiện ra hình ảnh trong căn phòng ngủ đó, trên giường cục bông nhỏ ấy mở ra một cái khe, bé mèo con nhẹ nhàng bò ra khỏi chăn, nửa bao nửa bọc mà cuộn chân ngồi lên giường, tay lấy bánh nhân thịt đưa vào miệng nhỏ chóp chép ăn.

Tiêu Bạch nhìn một lát cũng có chút đói bụng, y gian nan nuốt nước miếng, đưa tay làm cho cái vật đang muốn cứng kia xìu lại.

Trên giả lập có một tập tin, đây là tài liệu cá nhân của y, ghi chép cặn kẽ thân phận cùng tài sản riêng, đương nhiên cũng có dữ liệu bao quát mọi vị trí trên thân thể.

Với sự tôn trọng đối với bạn lữ, y cũng không điều tra quá nhiều về thông tin của cậu, biết được tên, địa chỉ, phương thức liên lạc cũng đã đủ rồi, còn lại y muốn tự mình phát hiện ra.

Thời gian vui vẻ ăn điểm tâm trôi qua rất nhanh, Kiều Ngọc đưa mắt nhìn xung quanh, sau khi xác định không có ai khác thì mau lẹ vén chăn lên trần truồng chạy vào buồng tắm.

Cậu đã sớm nghĩ muốn tắm một trận cho thỏa, không ngờ vừa tỉnh giấc đã thấy tên bại hoại đó đang đợi trong phòng, sợ y lại tiếp tục làm chuyện hôm qua nên vừa nhẫn nhịn chất dẫn dụ của y, vừa thầm nói xấu y.

Trong bồn tắm đã có sẳn nước nóng, nhiệt độ thích hợp, Kiều Ngọc chép miệng, quay đầu liếc nhìn khóa cửa, lần nữa xác định đã khóa kỹ mới nhấc chân bước vào bồn tắm.

Cậu không biết là mỗi hành động của cậu đều bị cái người đang ngồi trong phòng khách kia thấy hết, Tiêu Bạch nhìn chăm chú vào Kiều Ngọc đang gạt nước rồi thoải mái nhắm mắt lại, hạ thân lại ngẩng cao, chất lỏng bí ẩn nơi hậu huyệt bắt đều chảy ra ẩm ướt.

Y cắn môi dưới, tập trung nhìn nửa người dưới của Kiều Ngọc, tay phải tháo dây lưng, cởi quần lót lộ ra cây thịt thô to dữ tợn, sau đó bắt đầu tuốt lộng.

Y hồi tưởng lại bảo bối tối hôm qua đã yêu kiều tại trong thân thể y ra vào thế nào, tưởng tượng nếu có thể làm một đợt phong tình ngay trong phòng tắm thì sẽ ra sao.

Tiêu Bạch không nhẫn nại nữa, tăng nhanh tốc độ không mất mấy phút đã tiết ra.

Sau khi rửa mặt sạch sẽ xong hết, Kiều Ngọc cầm lên bộ quần áo mới đã tháo mác xuống và được đặt chỉnh tề, cũng không biết là nhãn hiệu gì, yên tâm mặc vào.

Kiều Ngọc mở cửa thì thấy người đàn ông kia đang ngồi ngay ngắn trên sô pha xem giả lập, không biết muốn làm gì nữa nên cậu nhẹ nhàng đóng cửa lại, dựa lưng vào tường ngồi chồm hỗm xuống đất.

Lúc này trong đầu cậu cực kì loạn, rõ ràng chỉ là đi một chuyến du lịch vậy mà lại gặp chuyện gay go này, bị ép buộc ký hiệu người khác còn chưa nói, đối phương vậy mà không biết xấu hổ ở luôn trong phòng cậu.

Lòng tràn đầy chua xót, cậu chẳng dám gọi về cho bố mẹ, lại càng không dám báo cảnh sát.

Nước mắt rơi xuống cánh tay, Kiều Ngọc tự ôm lấy mình, oan ức khóc nức nở.

Ngay cả mối tình đầu cậu còn chưa có, thậm chí là nắm tay với người khác giới, lỡ đối phương hung dữ quá thì dù cho bị ăn hiếp cũng không dám đánh trả.

"Bảo bối... " Một đôi tay đột nhiên khoác lên bả vai của Kiều Ngọc khiến cậu sợ mất hồn.

Tiêu Bạch nhìn cậu y như một chú mèo nhỏ khóc đến viền mắt ửng đỏ cả lên, không khỏi đau lòng, y vòng tay ôm lấy cậu vào ngực, một tay thì nâng chân cậu, ôm cậu lên.

Tiêu Bạch ngồi trên giường còn Kiều Ngọc ngồi lên đùi y.

"Tôi thật sự rất yêu em, chuyện hôm qua là do tôi không tốt, tôi xin lỗi em." Tiêu Bạch cụng cụng trán Kiều Ngọc, ngửi mùi hương thơm ngát của cậu, bản thân cũng tỏa ra chất dẫn an ủi bạn lữ: "Sau khi đến Lam Tinh tôi sẽ chính thức cầu hôn em, đồng thời cũng đảm nhiệm là người hướng dẫn cho em trong suốt chuyến đi này, mọi thứ tôi đều sẽ chuẩn bị ổn thỏa hết."

" Tôi cảm thấy hai ta rất hợp nhau chẳng phải sao, hôm qua vô cùng sung sướng."

Tâm tình của Kiều Ngọc đang yên ắng thì lại bị y làm cho kích thích, mắc cỡ ưỡn ẹo thân thể muốn rời đi, Tiêu Bạch bị cậu ma sát đến nổi lửa, quả quyết đè lại eo của Kiều Ngọc khiến cậu rên lên một tiếng rồi mềm mại ngã phịch vào lòng y.

"Biến thái! Sắc lang!" Kiều Ngọc nức nở, mũi đỏ chót, cậu dùng tất cả những từ xấu đã được nghe qua để nhục nhã đối phương, nhưng không được như nguyện mà còn khiến Tiêu Bạch càng nghe càng chộn rộn.

Tiểu thiên sứ của y, nom bộ dạng gắng gượng hung ác ấy đáng yêu làm sao.

Tiêu Bạch tự động đem toàn bộ ngôn ngữ của Kiều Ngọc cho là lời tâm tình, hứng thú ôm lấy cậu ra ngoài: "Để tôi mang em đến chỗ vui."

Đột nhiên bị nâng lên cao khến Kiều Ngọc phản xạ túm lấy cổ áo của Tiêu Bạch.

Tiêu Bạch đưa cậu đến tầng cao nhất, chớp mắt đã thấy rõ tường tận nơi đó, cả phòng như lơ lửng trên không, chỉ dưới đất lót thảm len dày. Đỉnh chóp của gian phòng và ba mặt tường đều dùng vật liệu đặc thù có thể điều chỉnh thành trong suốt để thưởng thức toàn bộ cảnh sắc bên ngoài phi thuyền.

Trong phòng không đèn, chỉ có ánh sao mơ hồ từ bên ngoài rọi vào.

Kiều Ngọc vừa bước vào không nhịn được mà tròn xoe mắt, cậu chưa từng thấy phong cảnh nào yên tĩnh vô ngần như thế.

Tiêu Bạch thả Kiều Ngọc xuống, nhìn cậu để chân trần giẫm lên thảm len, sau đó chầm chậm đi đến phía trước của gian phòng, kiễng chân ngắm nhìn bầu trời, Tiêu Bạch cong môi, cũng cởi giày ra.

Bên ngoài vũ trụ tối đen vô ngần là vô số tinh cầu to nhỏ lơ lửng, còn có một ngân hà màu nhũ bạch ở nơi xa xa không thể nhìn tới, đủ lại tinh vân làm nền bốn phía tại ngân hà, kèm theo đó là hằng tinh chầm chậm chuyển động.

Ánh sáng óng ánh phản chiếu trong mắt của Kiều Ngọc, ngỡ như toàn bộ vũ trụ đều giấu vào mắt của cậu, Tiêu Bạch nhìn người yêu mình chói lòa như thế, bỗng dưng cảm thấy như không thể với tới được cậu khiến y hoảng hốt.

Tiêu Bạch ôm lấy eo người yêu, trước khi cậu hoàn hồn nổi giận thì mở miệng trước: "Tinh cầu xanh thẫm ở rìa dãy ngân hà chính là cái đó."

Y nắm ngón tay của Kiều Ngọc chỉ về một phía: "Có người nói trước đây, nhân loại từng sinh sống ở đó."

Kiều Ngọc ừm à, được phổ cập khiến thức khoa học và các vì sao đến mê mẩn, quấn quít đòi y nói tiếp. Tiêu Bạch lo cho thân thể của Kiều Ngọc, mềm giọng khuyên cậu nên đi ăn cơm.

Kiều Ngọc quệt mồm lưu luyến rời phòng, ánh sáng trong mắt cũng mờ dần đi, Tiêu Bạch không chịu nổi bộ dạng đáng thương này của cậu, chỉ cảm thấy tim như bị đánh cho một cú đau, vội vã mở miệng: "Cơm nước xong xuôi rồi chúng ta đến buồng lái nhìn một chút, được chứ?"

"Có thể xem sao?" Kiều Ngọc mong chờ, lại hơi căng thẳng hỏi: "Sẽ không quấy rầy chứ?"

"Sẽ không." Tiêu Bạch cong ngón trỏ chà chà lên cái mũi khéo léo của người yêu, "Em muốn đến đâu cũng đều được, tôi sẽ che chở cho em."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.