Chương trước
Chương sau
Cuộc khẩu chiến giữa Công Tây Kiều và luật sư của Bạch Kỳ vẫn không dừng lại, nguyên nhân là do báo mạng, báo giấy, thời sự TV đều vô cùng chú ý đến chuyện này, cho nên ngày nào cũng đưa tin.
Sau đó mọi người mới giật mình phát hiện, bình thường Kiều đại thiếu nhã nhặn vậy mà cũng biết mắng người, lại có một phần tính cách như thế, không chỉ nói có sách mách có chứng rõ ràng, còn biết mượn chuyện xưa giễu nay, kỹ năng châm biếm quả thật là giáng cho đối phương một đòn mạnh. Các cư dân mạng hóng hớt thậm chí còn bày tỏ, nếu không phải có người qua đường có chỉ số thông minh cực cao hoặc những người tim hiểu chuyên sâu giải thích cho bọn họ, chắc bọn họ cũng không hiểu Công Tây Kiều đang mắng gì.
Mấy nội dung trong “Tướng thử”, “Xảo ngôn” được anh sử dụng một cách thuần thục, ngoài ra thì các tác phẩm văn cổ và các điển cố cũng được anh áp dụng để ám chỉ Bạch Kỳ và Bạch gia đứng sau, những lời này không có lấy một chữ thô tục nhưng lại có khả năng khiến người ta tức hộc máu.
Được chiêm ngưỡng tài hùng biện của Công Tây Kiều xong, không ít người cảm khái, không hổ xuất thân từ khoa lịch sử của đại học danh tiếng, xem người ta áp dụng điển coos hay cỡ nào kìa?
Luật sư kia bị Công Tây Kiều chọc tức điên lên, hơn nữa kinh nghiệm đối phó với truyền thông của gã kém xa Công Tây Kiều, cho nên chưa gì đã vạ miệng.
“Chẳng qua cũng chỉ là con hát, cậu ta thì biết cái gì? Chuyện của Lâm Khang liên quan gì đến cậu ta?”
Hai chữ “con hát” được dùng một cách quá nhạy cảm. Vốn luật sư muốn mỉa mai thân phận và địa vị của Công tây Kiều, nhân cơ hội này nói bóng gió rằng anh xen vào chuyện của người khác. Nào ngờ nói mấy câu đó lại đắc tội với các bậc thầy hát hí khúc. Mấy bậc thầy này đều là người có tiếng tăm trong giới hí khúc, ngay cả mấy nhà lãnh đạo của quốc gia cũng phải khách sáo với bọn họ.
Hơn nữa bọn người là người có khí phách, già rồi cũng không thích chốn xô bồ, chỉ muốn sống một cuộc sống thanh bình.
Chuyện ồn ào của Bạch Kỳ đã khiến bọn họ không thuận mắt với Bạch Kỳ rồi, bây giờ lại thêm chuyện luật sư Bạch gia mời dùng hai chữ “con hát” để mắng chửi người khác, lúc này có hai người không thể ngồi yên được nữa, đứng ra phê bình vài câu.
“Chúng sinh bình đẳng, không ai có địa vị cao hơn ai, con người hơn nhau chỗ phẩm đức. Con hát chưa chắc là đê tiện, quý tộc chưa chắc tài trí hơn người. Nếu cái thân này cởi bỏ trang phục diễn đều là thứ dơ bẩn, vậy thì ít nhất vẫn được nhiều người thương mến hơn là loại súc sinh.”
Bậc thầy đã lên tiếng, tuy không chỉ đích danh ai, nhưng tất cả mọi người đều biết, luật sư của Bạch Kỳ đã đắc tội với nhân vật cấp bậc cao của giới hí khúc rồi.
Bạch gia thấy tình hình không ổn, đầu tiên là bảo luật sư lên tiếng giải thích, sau đó lại mời thêm vài luật sư tạo thành một nhóm luật sư, cố gắng tẩy não dư luận.
Chỉ là bây giờ trình độ văn hóa, giáo dục cao, không ai ngu ngốc mà tin mấy lời giải thích của Bạch gia, trong mắt mọi người, đó là hành động giấu đầu lòi đuôi, nếu không thì mời một nhóm luật sư đến làm gì, tính kéo bè kéo phái đi đánh nhau à?
Lúc này, cha mẹ của Lâm Khang cũng đứng ra, bày tỏ rằng cho dù là có tán gia bại sản cũng muốn đòi lại công bằng cho con mình. Hơn nữa còn nói rõ rằng do sức khỏe bọn họ không tốt, còn phải ở bệnh viện chăm sóc cho con, nên chuyện của Lâm Khang, Công Tây Kiều có toàn quyết xử lý.
Sức khỏe mẹ Lâm không tốt, lúc đối mặt với phỏng vấn của truyền thông, bà khóc ngất đi đến mấy lần, chưa đến một tuần ngắn ngủi mà bà trông có vẻ gầy hơn nhiều so với lần đầu xuất hiện trước truyền thông, cả người như là da bọc xương, quần áo rộng thùng thình, nhìn qua thật sự là rất tiều tụy.
Chỉ là ánh mắt của bà lại cực kỳ sáng, như là đang ẩn chứa ngọn lửa trong đó vậy, không thiêu rụi Bạch gia thì ngọn lửa này sẽ không tắt.
Cha Lâm tuy bình tĩnh hơn mẹ Lâm một chút, nhưng cũng chẳng hơn được bao nhiêu. Ông chưa đến sáu mươi tuổi nhưng thoạt nhìn lại già như bảy mươi tuổi. Ông thành khẩn cúi đầu với truyền thông, “Cám ơn mọi người đã chú ý đến chuyện này, cũng nhờ có mọi người đưa tin nên mới có thêm nhiều người đứng lên vì đứa nhỏ nhà tôi. Tôi không biết nên cám ơn mọi người thế nào, chỉ có thể chúc mọi người đại cát đại lợi, vạn sự như ý.”
Nhìn thấy một ông lão vì con mình mà cúi đầu, các phóng viên cũng vô cùng cảm động, bọn họ là phóng viên, không phải là một cỗ máy không có cảm xúc. Những người đã quá quen với các màn phỏng vấn như bọn họ, khi đối mặt với lời cám ơn thật lòng cùng cảm giác thống khổ của khổ chủ, bọn họ cũng phải cảm động.
Chỉ cần có tình cảm là sẽ có thiên vị, hơn nữa bây giờ Bạch gia đã không thể khống chế truyền thông nữa rồi, các phóng viên cũng đã sớm biết chiều gió sẽ thay đổi, cho nên cán cân nghiêng hẳn về phía Lâm gia và Công Tây Kiều cũng là chuyện bình thường.
Bây giờ tất cả mọi người đều biết Công Tây Kiều là người phát ngôn cho Lâm gia, cho nên giới truyền thông vẫn đổ dồn sự chú ý lên nhóm luật sư của Bạch Kỳ và Công Tây Kiều.
“Kiều thiếu, vừa rồi nhóm luật sư lên tiếng thanh minh, bảo là sẽ khởi tố cậu ra tòa vì tội vu khống, xin hỏi, lúc đó cậu có định đi hầu tòa không?” Bên ngoài giải trí Sâm Hòa, Công Tây Kiều vừa ra khỏi cửa đã bị đám phóng viên vây lấy.
“Tôi tin nhóm luật sư của tôi sẽ xử lý được chuyện bịa đặt này,” Công Tây Kiều bình tĩnh nói, “Tôi nghĩ rằng so với chuyện này, Bạch gia nên lo lắng hơn về việc nhận được giấy triệu tập của tòa đi, bởi vì tôi tin là bằng chứng phạm tội của bọn họ sẽ làm mọi người chấn động đó.”
Đám phóng viên ồ lên, lời này của Công Tây Kiều có ý gì, chẳng lẽ cảnh sát đã thu thập được bằng chứng phạm tội của Bạch gia rồi, hơn nữa còn định công khai xét xử sao?
Hiện tại chuyện đã bùng nổ lớn như vậy, hơn nữa tình tiết lại còn vô cùng tồi tệ, phán xử bí mật không thể nào chặn được miệng của công chúng. Nhưng đối tượng phán xử lại là gia chủ của đại thế gia đứng thứ hai Hoa Quốc, ngẫm lại thì thấy chuyện này khá là ảo, không lẽ Công Tây Kiều có bản lĩnh ép Bạch gia đến bước này sao?
“Kiều thiếu, vụ án của Bạch Kỳ sẽ được xử công khai sao?” Các phóng viên kích động hỏi, “Cảnh sát đã tìm được bằng chứng xác thực rồi sao?”
“Tiến triển của vụ án thế nào, tôi chỉ có thể nói là, tôi tin tưởng năng lực làm việc của cảnh sát. Về phần có xử công khai hay không,” Công Tây Kiều nói một cách chính trực, “Mọi người nên tin tưởng vào sự công bằng chính trực của pháp luật.”
Các phóng viên nghe xong thầm cười ha ha trong lòng, cái này nói cũng như không, nhưng bọn họ lại chẳng thể phản bác được, không lẽ bọn họ phải tỏ vẻ nghi ngờ sao?
“Xin hỏi…” Một phóng viên nữ đang chuẩn bị tiếp tục đặt câu hỏi, đột nhiên có một người đàn ông xông lên từ phía sau, suýt nữa là đã đẩy ngã cô. May là bên cạnh có người quay phim giữ cô lại, nếu không thì cô đã ngã lăn quay rồi.
Cô vừa mới đứng thẳng dậy thì thấy người đàn ông kia đi thẳng về phía Công Tây Kiều, hơn nữa còn lôi ra một con dao gọt hoa quả từ trong túi áo khoác của mình.
“A!” Cô sợ đến mức hét lên, “Cẩn thận!”
Đúng lúc này, người đàn ông mặc áo khoác này giơ dao lên chuẩn bị đâm Công Tây Kiều, vẻ mặt hung ác, hiển nhiên là đang muốn gϊếŧ Công Tây Kiều.
Tất cả mọi người đều biết, bình thường Công Tây Kiều rất ít khi xuất hiện trước công chúng, nhất là sau khi đối nghịch với Bạch gia, ra khỏi nhà là có tài xế được huấn luyện chuyên chở, nghe nói Tịch gia chủ lo Bạch gia sẽ trả thù nên còn đặc biệt mời Công Tây Kiều về trang viên của mình ở.
Chỉ là dù cho như thế, nhưng mấy ngày gần đây Công Tây Kiều gặp liên tục hai ba vụ “tai nạn xe cộ”, may là tài xế Tịch gia chất lượng, hơn nữa mấy xe vận tải cỡ lớn không vào nội thành được nên mấy lần tai nạn xe cộ này mới không trở thành bi kịch, nếu không thì Công Tây Kiều nào còn có thể đứng đây được nữa?
Mà nếu không có Công Tây Kiều, Lâm gia sẽ mất đi trợ lực, chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ không được giải quyết.
Càng trùng hợp hơn là mấy lần tai nạn này không điều tra được điểm đáng ngờ của chủ xe, cho nên chỉ có thể đưa ra kết luận là tai nạn giao thông bình thường. Điều này khiến cho mọi người vô cùng phẫn nộ, càng thấy rõ được hơn chuyện Bạch gia coi trời bằng vung. May là lần này người đứng ra là Kiều thiếu có bối cảnh, chứ đổi lại là người bình thường, có khi nào đã sớm mất mạng rồi không?
Bảo sao cha mẹ Lâm Khang được Kiều thiếu bảo vệ tốt đến như vậy, sống ở nơi mà ngay cả phóng viên cũng tìm không được. Mà Lâm Khang được chuyển viện đến bệnh viện dưới trướng Tịch gia cũng là biện pháp bảo vệ của Công Tây Kiều đối với người của Lâm gia.
Bây giờ có người công khai hành hung, các phóng viên đều sợ ngây người. May là đúng lúc này, trợ lý bên cạnh Công Tây Kiều kịp thời đưa tay chặn kẻ tấn công, sau đó còn vật ngã gã xuống, bắt chéo hai tay gã lại sau lưng.
Bảo vệ của giải trí Sâm Hòa thấy tình hình không đúng, liền kéo hết toàn bộ bảo vệ trong tòa nhà đến vây quanh hiện trường.
Các phóng viên bị tình huống này làm cho hoảng sợ, sửng sốt vài giây mới phản ứng lại, lôi điện thoại ra báo cảnh sát.
Ban ngày ban mặt mà Bạch gia dám thuê người đến gϊếŧ người, trong mắt bọn họ còn có thiên lý, còn có pháp luật không?
Có phóng viên to gan, phẫn nộ quá liền lén tiến đến đạp cho tên tấn công này hai cái mà quên mất rằng sau lưng mình vẫn còn máy quay.
Đại khái là có phóng viên kia dẫn đầu, vì thế cũng dẫn đến việc có thêm vài phóng viên, người quay phim lợi dụng thời cơ bắt đầu đánh người. Vài phút sau, lúc cảnh sát đến, ngoài mặt của tên hung thủ thì những chỗ có quần áo che đều bị đánh cho sưng vù lên.
Các phóng viên tỏ vẻ, bọn họ là người có chừng mực, đánh người tuyệt đối không đánh lên mặt.
Cảnh sát còng tay nghi phạm lại, tiến hành lấy bằng chứng tại hiện trường, sau đó ghi chép lại từ những người có liên quan.
Phóng viên có mặt ở hiện trường rất nhiều, tất cả mọi người đều nhìn thấy nghi phạm cầm dao định đâm Công Tây Kiều, nếu không phải nhờ có trợ lý thì nói không chừng Công Tây Kiều đã mất mạng tại chỗ rồi.
Cảnh sát lấy lời khai của Công Tây Kiều sợ anh bị hoảng sợ nên đã mời anh lên xe cảnh sát để bình tĩnh lại rồi mới bắt đầu đặt câu hỏi.
Lúc nghe thấy câu hỏi gần đây có kết thù với ai không, vẻ mặt Công Tây Kiều có chút phức tạp.
“Bình thường ngoài quay phim, tôi rất ít khi tham gia vào các chương trình giải trí, cho nên không có tiếp xúc nhiều với nghệ sĩ trong giới, lại càng không có thù oán về lợi ích gì cả, mà các phóng viên đi theo tôi cũng rất tốt, cho dù có thể có chút mâu thuẫn nhưng cũng sẽ không đến mức này,” Công Tây Kiều dừng một chút, “Gần đây bởi vì chuyện nghệ sĩ trong công ty, người nhà và bạn bè lo tôi sẽ xảy ra chuyện nên mới sắp xếp thêm người bên cạnh tôi.”
“Ý của cậu là, cậu nghi ngờ việc này có thể là do người của Bạch gia làm sao?” Thật ra trong lòng cảnh sát cũng có sẵn đáp án cho câu hỏi này rồi, tuy cảnh sát này không phải Kiều fans, nhưng cực kỳ thích các bộ phim của Công tây Kiều, cho nên đương nhiên biết chuyện dạo này Bạch gia và Công Tây Kiều đối chọi gay gắt với nhau, tuy việc này không có chứng cứ, nhưng không thể nào không liên quan đến Bạch gia được.
Chỉ là làm cách sát, không thể nào không có bằng chứng mà lên tiếng được, cho nên chỉ có thể nghiêm túc mà lấy lời khai thôi.
“Không, trước khi có bằng chứng, tôi không muốn nghi ngờ bất cứ ai, cũng không muốn chỉ lối sai, ảnh hưởng đến công việc của mọi người,” Sắc mặt Công Tây Kiều có chút tái, vẻ mặt có chút ủ rũ, “Chỉ là lần này lại gây thêm phiền phức cho mọi người rồi.”
Trong xe, mấy cảnh sát thấy Công Tây Kiều không tỏ vẻ ngạo mạn, ngược lại còn hiểu cho công việc của cảnh sát, nhịn không được mà sinh thêm vài phần hảo cảm với anh.
Vẻ mặt mỏi mệt như vậy, hẳn là do bận tâm chuyện của Lâm Khang rồi.
Vì chính nghĩa, dám đứng lên đấu tranh với thế lực cường đại, người như vậy luôn khiến người ta kính nể.
Lấy lời khai xong, vì sự an toàn của Công Tây Kiều, bọn họ dùng xe cảnh sát mở đường, đích thân đưa Công Tây Kiều về biệt thự của Tịch Khanh.
Chờ Công Tây Kiều đi vào cổng trang viên Tịch thị rồi, một cảnh sát có kinh nghiệm mới mở miệng nói: “Khó trách Tịch gia chủ lại muốn Công Tây Kiều sống ở đây, an ninh chỗ này thật sự rất nghiêm mật.”
“Nghiệm mật chỗ nào thế?” Cảnh sát trẻ tuổi ló đầu ra nhìn, cảm thấy trang viên này ngoài to và đẹp thì chẳng có gì đặc biệt.
“Chờ đến khi cậu làm vài năm rồi là biết,” Cảnh sát lớn tuổi châm thuốc, hút lấy một ngụm rồi nói, “Mấy đại thế gia này có hẳn một đội ngũ bảo vệ tư nhân, bốn phía có thiết bị canh gác. Bây giờ khoa học kỹ thuật phát triển, hệ thống an ninh lại càng trở nên nghiêm mật hơn. Cậu đừng thấy nơi này rợp bóng cây, phong cảnh đẹp mà khinh thường, nếu không có sự đồng ý của chủ nhân, nếu cậu nhảy tường vào, chưa đi được năm bước đã bị người ta bắt lại rồi.”
Cảnh sát trẻ hít khí lạnh: “Mấy người có tiền luôn tiếc mạng mình.”
“Vị trí càng cao, càng có nhiều người nhìn chằm chằm, không chú ý không được. Có vài người tuy có địa vị cao, nhưng tính cách chính trực, có trách nhiệm, ví dụ như Tịch gia chủ này,” Cảnh sát lớn tuổi đưa điếu thuốc ra ngoài cửa xe, gạt đi tàn thuốc rồi ra hiệu cho cảnh sát ngồi ở vị trí tài xế lái xe đi, “Có một luồng thông tin nói rằng, lúc trước Bạch gia hợp tác với công ty nước ngoài, gây nhiễu loạn thị trường trong nước, nếu không phải có Tịch gia đứng phía sau cân bằng lại thị trường, không biết có bao nhiêu người thất nghiệp rồi.”
“Bạch gia này thật sự là lòng dạ độc ác không biết xấu hổ, vì lợi ích mà không quan tâm đến đất nước của mình.” Cảnh sát trẻ tuổi thấp giọng mắng một câu, cho dù bản tính của thương nhân là sống vì lợi ích, nhưng cũng không nên hợp tác với người ngoài hãm hại người cùng trong nước mới đúng chứ.
“Nghe nói ban đầu công ty nước ngoài này liên lạc với Tịch gia trước, kết quả lại bị gia chủ trẻ tuổi này từ chối, hơn nữa còn tuyên bố là sẽ không hợp tác với công ty này.” Cảnh sát lớn tuổi dập thuốc, thở dài nói, “Đây là khí chất mà thế gia nên có, mấy loại giống Bạch gia là loại thế gia biến chất rồi.”
Cảnh sát trẻ tuổi thấy sắc mặt ông không tốt lắm, tuy trong lòng vẫn còn tò mò về thế gia, nhưng cũng không dám hỏi nhiều, đành phải nói: “Nếu có nhiều gia chủ thế gia giống Tịch gia chủ là tốt rồi, mấy thế gia kia thật sự không tốt đẹp gì.”
Cảnh sát lớn tuổi cười cười: “Cho dù là người trong giới nào cũng vậy, đều có người này người kia, không liên quan đến địa vị.”
Nghe nói Công Tây Kiêu bị người khấc tấn công, Tịch Khanh mới họp có một nửa đã chạy về nhà. Lúc hắn vào cửa, thấy Công Tây Kiều nửa ngồi nửa nằm trên sô pha xem TV, trong tay còn cầm một túi đồ ăn vặt, lo lắng trong lòng cũng được xua tan.
“Sao anh lại về rồi?” Công Tây Kiều nhìn thấy hắn, liền đặt túi đồ ăn vặt lên bàn, ngồi thẳng dậy, nói, “Không phải trong điện thoại em đã nói em không sao rồi sao?”
“Phải tận mắt nhìn em tôi mới yên tâm,” Tịch Khanh đưa áo khoác cho người giúp việc, sau đó đi đến bên cạnh Công Tây Kiều ngồi xuống, “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
“Người bên cạnh Bạch Kỳ rất nhiều, luôn có mấy tên không có đầu óc trung thành với anh ta,” Công Tây Kiều nâng tách trà lên uống, ăn đồ ăn vặt hơi nhiều nên có chút khát nước, “Gần đây Bạch gia liên tục thất bại, càng ngày càng nhiều bất lợi đối với Bạch Kỳ. Có vài lời đồn đoán của người ngoài, là chỉ cần anh ta diệt trừ được tên nghệ sĩ nhiều chuyện là em đây thì sẽ không còn ai dám quản chuyện này nữa.”
Trên thực tế, chuyện này có thể gọi là xôn xao khắp cả nước rồi, ngoài anh đứng phía sau đổ thêm dầu vào lửa, thì ở Đế Đô này, có vài thế gia đã ra tay, những người này luôn mong rằng sau khi Bạch gia trải qua chuyện này sẽ không gượng dậy nổi, không bao giờ đạt được vinh quang như xưa nữa.
Có người xuống thì sẽ có người lên, ai lại không muốn được tiến lên thêm một bước? Hơn nữa có Tịch gia đã nêu rõ lập trường rồi, mấy thế gia từng bị Bạch gia chèn ép, cho dù là chỉ xả giận, cũng sẽ huy động người trong nhà bỏ đá xuống giếng.
Kết quả của chuyện lần này không phải chỉ là chuyện của một mình Bạch Kỳ nữa, mà là liên lụy đến cả Bạch gia rồi.
Công Tây Kiều vô cùng thích loại cảm giác bỏ đá xuống giếng này, hơn nữa chuyện này cũng là do anh khơi mào.
“Phỏng đoán của mấy người ngoài?” Tịch Khanh có chút đăm chiêu nhìn về phía Công Tây Kiều, “Mấy người ngoài gì?”
“Nếu là mấy người ngoài, vậy thì cũng không quan trọng,” Công Tây Kiều cười cười, “Dù sao mấy người này cũng không phải tốt lành gì, có bị bắt cũng đáng.”
Bọn tay chân của Bạch Kỳ bình thường gây ra rất nhiều chuyện, nếu không có Bạch gia che chở, những người này lẽ ra phải ngồi tù từ lâu rồi, cho nên anh tính sổ mấy người này không hề nương tay.
Ngoài vụ tai nạn đầu tiên là do Bạch gia cố ý làm, mấy lần “tai nạn” khác anh đã biết trước rồi, cho nên mới may mắn không bị thương, hơn nữa còn có rất nhiều phóng viên đưa tin.
Có một số việc, chỉ có để người ta tận mắt thấy mới có thể tin được.
Không phải có một số người từng cho rằng Bạch Kỳ đẹp trai, nhiều tiền, là một người đàn ông khó tìm, đâu thể nào bao nuôi nghệ sĩ không nổi được đâu sao?
Vậy thì anh sẽ để cho mấy người đó thấy rằng Bạch Kỳ chính là một tên mặt người dạ thú.
Không phải có người cho rằng Lâm Khang không phải loại người gì tốt, chuyện vỡ lẽ ra như vậy là do không chiếm được tình yêu của Bạch Kỳ nên cố ý bôi đen Bạch Kỳ sao?
Vậy thì anh sẽ chứng minh cho những người đó thấy tính cách Lâm Khang tốt thế nào, cha mẹ anh ta tuyệt vọng đến mức nào, thậm chí còn phơi bày ra chuyện, Bạch gia bỏ tiền mua phóng viên và truyền thông tẩy trắng cho mình.
Anh muốn cho Bạch gia hiểu ra một điều là, không muốn bị bắt thì đừng có làm. Khi trước không bị bắt là do người khác không dám khui mà thôi.
Đoán được phía sau có thể có bút tích của Công Tây Kiều, Tịch Khanh thở dài: “Vậy em… chú ý an toàn, sau này ra khỏi nhà thì dẫn theo hai vệ sĩ đi, phải mặc luôn cả quần áo chống đạn vào.”
Công Tây Kiều đưa tay nhéo nhéo tai hắn, nhìn thẳng vào hai mắt hắn, nói: “Anh yên tâm, em sẽ không lấy sự an toàn của mình ra đùa giỡn. Bởi vì cuộc đời em có rất nhiều người quan trọng, em không nỡ.”
So với kiếp trước, thủ đoạn kiếp này của anh ôn hòa hơn. Kiếp trước ngay cả mình mà anh cũng có thể cho vào kế hoạch chứ đừng nói đến những người khác.
“Chuyện của hôm nay kết thúc, em cũng không cần phải đau đầu vì mấy chuyện này nữa,” Công Tây Kiều mỉm cười hôn một cái lên má Tịch Khanh, “Chứng cứ phạm pháp của Bạch gia và Bạch Kỳ đã nộp lên trên rồi, chúng ta chỉ cần chờ mở phiên tòa thôi.”
“Nhưng em cũng không được lơ là, sau này ra khỏi nhà phải dẫn vệ sĩ theo,” Tịch Khanh thở dài, bất đắc dĩ nói, “Anh đã sắp xếp xong nhóm luật sư rồi, chuyện này em không cần lo đâu.”
“Ừ,” Công Tây Kiều cũng không nói lời cám ơn với Tịch Khanh mà khoát tay lên cổ hắn, nói, “Yên tâm đi, sau này em ra khỏi nhà, cho dù là có đi vệ sinh cũng sẽ bảo vệ sĩ đi theo, ai bảo em là người yêu của Tịch gia chứ, nhỡ có ai ghen tị, trùm bao tải em thì phải làm sao?”
“Bọn họ không dám.” Tịch Khanh chạm trán mình lên trán anh, “Thật sự không biết bằng cách nào mà trong vòng mấy ngày ngắn ngủi, em lại có thể nghĩ ra nhiều thủ đoạn để tính kế với Bạch gia như vậy.”
Lại còn mắng người mà không dùng mấy từ tục tĩu, hắn cảm thấy đau đầu hộ luôn luật sư của Bạch gia, này quả thật là mắng chết người không cần đền mạng. Nhớ đến việc cư dân mạng so sánh kỹ năng mắng người của luật sư và Công Tây Kiều như là level 10 với max level, hắn không nhịn được mà bật cười.
“Nếu anh đã hỏi, vậy thì em cũng chỉ có thể nói cho anh nghe một bí mật kinh thiên động địa.”
“Bí mật gì?” Tịch Khanh giả vờ tò mò hỏi.
“Thì là…” Vẻ mặt Công Tây Kiều trở nên nghiêm túc, “Vừa mới đâu có chuyên gia cho em kiểm tra chỉ số thông minh, chỉ số của em cao đến 230.”
“Sao lại thiếu 20, không được 250? Này thật sự tiếc quá.” Tịch Khanh thấp giọng cười, nói, “Còn da mặt của em thì sao, có thể dày hai mươi xăng-ti-mét đó.”
Công Tây Kiều mỉm cười nói, “Ôi, xem ra em chỉ có thể nói thật rồi, em lợi hại như vậy là do kiếp trước em là một nhân vật lớn lưu danh sử sách đó.”
Tịch Khanh: ….
Không phải là hắn đang bày ra vẻ vô cùng tin tưởng rồi sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.