Lời tỏ tình được thốt ra trong một hoàn cảnh không được phù hợp cho lắm, không có quà, thậm chí một ánh nến cũng không có, nói chung là chẳng lãng mạn tí nào.
Tiếng sấm vang lên, sống lưng Tịch Khanh khẽ run, đôi mắt thâm thúy nhìn Công Tây Kiều, giống hệt như phạm nhân đang chờ phán quyết của tòa án vậy, đang chờ đợi kết quả cuối cùng.
Công Tây Kiều mỉm cười nhìn Tịch Khanh vài giây, nói: “Anh thích tôi, anh ta kiếm chuyện với tôi, không lẽ anh ta thầm mến anh nên xem tôi là tình địch?”
Tịch Khanh có chút ngây ra, không phản ứng lại kịp, này là ý gì?
“Nếu là chuyện của anh, vậy thì tự anh giải quyết,” Công Tây Kiều tựa người lên khung cửa, lười nhác nói, “Tôi chỉ là nghệ sĩ nhỏ bé không chức không quyền, cũng không muốn nhúng tay vào chuyện tranh đấu giữa các thế gia các anh.”
“Cậu không cần quan tâm đến việc này,” Tịch Khanh dừng lời một chút, có chút do dự, “Vừa rồi, tôi…”
“Lời ban nãy anh nói tôi nghe rất rõ,” Công Tây Kiều ngoắc ngón tay với hắn, đợi đến khi Tịch Khanh ngoan ngoãn bước đến trước mặt mình, anh mới mỉm cười, nói, “Có câu gọi là đường dài mới biết ngựa hay, ở lâu mới biết người ngay kẻ tà. Tuy con người tôi thường không để bụng nhiều chuyện, nhưng cũng không thích đùa giỡn tình cảm, anh rất ưu tú, cũng rất hợp tôi về mặt ăn uống. Nhưng tình cảm của tôi đối với anh cũng chưa đến mức phải cùng nhau trải qua cả quãng đời còn lại, mà anh cũng chưa hiểu rõ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vua-dien-xuat-trong-gioi-giai-tri/459559/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.