Chương trước
Chương sau
Một nhà ba người ra khỏi cổng nơi tổ chức tiệc, Công Tây Hùng và Kiều Lan Phân thấy phóng viên bước đến, họ cũng chẳng có tâm trạng đâu mà tươi cười giả trân trước ống kính cho nên sau khi nói với Công Tây Kiều vài câu liền đi trước.
Tin tức Công Tây Kiều quyên tặng hai vật phẩm khác nhau để bán đấu giá đã sớm truyền đến tai các phóng viên, cho nên bọn họ muốn đến phỏng vấn góp vui, tranh thủ lấy tư liệu viết bài.
Vốn chiếc áo phong mà Cố Nam tặng là áo mà năm đó anh ta tham gia lễ khai mạc đại hội thể thao xuyên lục địa, bán được với giá động trời đã đủ để bọn họ chú ý, nào ngờ Công Tây Kiều lại bán đấu giá hai món, tổng giá trị lại đạt đến khoảng năm triệu.
Giữa người với người, việc không nên làm nhất đó là so sánh với nhau, nếu hôm nay Công Tây Kiều không ở đây, như vậy ảnh đế Cố sẽ là người chiến thắng lớn nhất trong giới nghệ sĩ ở đây, đáng tiếc giữa đường lại xuất hiện một tên Trình Giảo Kim Công Tây Kiều này.
(*”Giữa đường xuất hiện một tên Trình Giảo Kim” ý chỉ chuyện đột ngột xảy ra, có chút bất ngờ.)
Những phóng viên đủ điều kiện vào trong đã được tận mắt chứng kiến cảnh nhóm người tham gia từ thiện cạnh tranh đưa ra giá cao thế nào sau khi bức《Đông tuyết》được công bố. Vì để đạt được đề tài, đám người bọn họ đã chụp được vài tấm ảnh đăng lên nền tảng trực tuyến của mình.
Nếu một nghệ sĩ bình thường nào khác vượt qua siêu sao Cố Nam như vậy, người ta đã sớm mắng nói người đó cố tình chơi trội, nhưng đây lại là Công Tây Kiều, không giống như những nghệ sĩ bình thường khác.
Nhẫn nam đá đen không được gọi là đồ quý giá gì, với địa vị trong giới giải trí của Công Tây Kiều, quyên tặng món đồ này là vừa đúng giá trị. Chỉ là ngoài việc Công Tây Kiều là nghệ sĩ, anh còn là một người nổi tiếng về mảng thi họa, cho nên nếu anh tham gia, sẽ không thể chỉ quyên tặng mỗi nhẫn đá đen được, như thế thì bức tranh này là hợp lý.
Tuy Công Tây Kiều trẻ tuổi nhưng địa vị trong giới thi họa cũng rất cao, hơn nữa tác phẩm của anh rất hiếm khi được thấy trên thị trường, cho nên giá trị còn cao hơn nữa, nhưng tuyệt đối không thể nào đạt được giá mà Tiết gia đã đưa ra được.
Ba triệu tám đủ để sưu tầm một bức cổ đại rồi.
Cho nên loại tiệc từ thiện này chẳng qua chỉ là nơi cho người có tiền bỏ tiền ra để bày tỏ sự đồng cảm thôi, còn phóng viên bọn họ dầm mưa dãi nắng cả ngày có thể được vào xem là tốt lắm rồi.
Mấy triệu đối với những người ở đây chẳng qua cũng chỉ là con số lẻ, nhưng đối với phóng viên bọn họ, đây là số tiền họ làm quần quật cả nửa đời người mới có nổi.
Một mặt thì bảo không thể so sánh giữa người với người, một mặt các bài báo với tiêu đề như《Bữa tiệc từ thiện, Kiều thiếu bán đấu giá bức tranh được giá trên trời》,《Fan phim điện ảnh mua được áo của ảnh đế Cố hạnh phúc đến mức òa khóc》,《Tiệc từ thiện tiêu tiền như nước, từ thiện biến chất đến từ vị trí các vị nhà giàu》,《Tịch gia là bạn tốt, bỏ một triệu hai mua chiếc nhẫn giá một trăm nghìn》 đang được xếp hàng chờ đưa tin trên mạng.
Có người thì để ý đến việc mọi người mặc gì ở bữa tiệc, có người thì lại để ý đến việc mấy ông lớn rốt cuộc là có bao nhiêu tiền, cũng có người thì ghen ăn tức ở. Nhưng dù thế nào thì các phóng viên đều rõ ràng trong lòng, đêm tiệc từ thiện này có khá nhiều tin tức để bọn họ viết.
Cho nên ba mẹ Công Tây Kiều mới vừa rồi đi, Công Tây Kiều đã bị đám phóng viên vây quanh rồi.
“Kiều thiếu, tác phẩm của anh bán được với giá ba triệu tám, anh cảm thấy có vui không?”
“Nghĩ đến việc số tiền đó có thể giúp đỡ được những người cần, tôi thật sự rất vui.” Những lúc đối mặt với giới truyền thông, từ trước đến nay Công Tây Kiều luôn rất lễ phép nhưng lại không quá niềm nở, “Nhưng có thể bán được giá cao như vậy là do nhờ những người bạn muốn quyên góp nhiều tiền thông qua đấu giá, không phải là do tác phẩm của tôi quý giá gì đâu.”
Phóng viên: Vốn bọn họ còn định tạo nhiệt bằng cách đưa tin tác phẩm của anh bán được giá cao ngút trời, sau đó lại vạch trần là thật ra chỉ toàn là “người nhà của Kiều thiếu” đấu giá nên mới có giá cao như vậy, kết quả đối phương lại thành thật như thế, việc này cũng không phù hợp với nội dung bọn họ định làm rồi.
“Cuối cùng người mua được bức tranh kia là đại diện của Tiết gia, Kiều thiếu, anh có qua lại với Tiết gia sao?”
Nét cười trên mặt Công Tây Kiều vẫn không thay đổi, ánh mắt đảo qua nhìn phóng viên vừa đặt câu hỏi, đối phương khoảng ba mươi tuổi, nhìn không hề giống người mới không biết quy tắc trong giới, nhưng vấn đề này lại ẩn chứa một cái hố to.
Nếu anh nói đúng, vậy có khi ngày mai sẽ được lên báo với tin là anh lôi kéo Tiết gia chống lưng cho mình. Nếu anh nói không đúng, vậy thì sẽ biến thành anh khinh thường Tiết gia. Nếu trả lời mập mờ, vậy thì càng tốt, phóng viên muốn viết sao thì viết, dưới ngòi bút của họ, từ trắng có thể biến thành đen, đen có thể biến thành màu sắc rực rỡ.
“Kiều thiếu,” Đại diện của Tiết gia đứng ngoài vòng vây của phóng viên mỉm cười với anh, đợi phóng viên tách ra hai bên nhường đường, anh ta cười cười bước đến trước mặt Công Tây Kiều, hơn nữa còn chủ động bắt tay với Công Tây Kiều, “Tiết thiếu biết được tôi mua được tác phẩm của cậu nên vui vẻ lắm, cho nên bảo tôi đến cám ơn cậu.”
Đại diện này của Tiết gia rõ ràng là đang nể mặt Công Tây Kiều. Đối mặt với ý tốt của Tiết gia, Công Tây Kiều thầm tiếp nhận: “Tiết thiếu khách sáo rồi, đều là bạn bè cả mà, lần sau nếu thích tác phẩm nào khác của tôi, chỉ cần nói trực tiếp với tôi, không cần phải tiêu tiền như thế.”
Phóng viên xung quanh thấy như vậy, đột nhiên mặt trời chân lý chói qua tim, hóa ra Tiết thiếu mê tác phẩm thi họa của Kiều thiếu như vậy, cho nên bảo người đại diện mua cho bằng được, mà tính cách Kiều thiếu lại khiêm tốn, chỉ nói là bạn bè ủng hộ.
Nói như thế, không lẽ Tiết thiếu là…fan não tàn của Kiều thiếu à?
Công Tây Kiều là người chiến thắng trong giới nghệ sĩ, ngay cả fan cũng cao hơn người khác một bậc, bọn họ ghi cứ ghi ghi chép chép như vậy, cũng không biết xấu hổ mà hạ bút.
Vào lúc các phóng viên bị tin tức Tiết thiếu là fan não tàn của Công Tây Kiều làm cho khϊếp sợ, có một số vệ sĩ đã đến đây tách bọn họ ra rồi hộ tống Công Tây Kiều lên một chiếc ô tô màu đen siêu xịn đi mất.
“Chiếc xe kia…Không phải lúc Tịch gia tới đã đi chiếc xe đó sao?” Một phóng viên nam hướng ống kính về phía chiếc xe mà chụp lấy chụp để, sau nó mới buông máy ảnh trong tay xuống kinh ngạc nói, “Sao Kiều thiếu lại đi xe của Tịch gia?”
Có khi nào những vệ sĩ vừa rồi đưa Kiều thiếu rời đi cũng là người của Tịch gia không?
“Việc này thì có gì lạ?” Phóng viên nữ bên cạnh gã bình tĩnh lấy thẻ nhớ từ trong máy ảnh ra rồi cẩn thận cho vào túi, “Công Tây Kiều và Tịch gia là anh em tốt, Tịch gia không cử vệ sĩ hộ tống cậu ấy lên xe mới là chuyện lạ đó.”
Phóng viên nam cười gượng vò đâu, trong lòng lại có cảm giác kỳ lạ khó hiểu.
“Cũng không còn sớm nữa, tôi đưa cậu về nhà nghỉ ngơi,” Tịch Khanh nhìn Công Tây Kiều bên cạnh mình, “Cậu về kia à?”
“Đến biệt thự của tôi đi,” Công Tây Kiều ngáp một cái, “Ngày mai phải đi diễn với đoàn phim nữa, ở bên chỗ ba mẹ không tiện.”
Tịch Khanh gật đầu, “Ừ.”
Công Tây Kiều xoa nhẹ mắt mình, sau đó dựa vào cửa xe khép hờ mắt, nói: “Từ lúc nhìn thấy anh, mẹ tôi đã nói với tôi mấy lần, bảo tôi dẫn anh về nhà ăn cơm, cho nên khi nào anh rảnh thì nể mặt tôi được không?”
Hầu kết Tịch Khanh giật giật, tay trái đặt lên đầu gối, hơi quay đầu đi sang hướng khác, nói: “Thân làm vãn bối, tôi vốn phải đến chào hỏi chú với dì.”
“Vậy thì đợi khi nào chúng ta có thời gian rảnh rồi sang nhà ba mẹ tôi ăn cơm nhé,” Công Tây Kiều cong khóe miệng nói, “Việc bếp núc của ba tôi giỏi lắm, năm đó dựa vào tay nghề làm bếp đó mới cưa đổ được mẹ tôi đó.”
Khóe miệng Tịch Khanh có hơi khẽ động: “Tình cảm của chú và dì tốt thật.”
Nghĩ đến ba mẹ của Tịch Khanh, Công Tây Kiều cười cười, không tiếp tục nói đề tài này nữa, ngược lại hỏi: “Nghe nói dạo này Bạch thị hành động liên tục, việc này có ảnh hưởng gì đến anh không?”
“Không có việc gì,” Tịch Khanh nhìn ánh mắt đầy sự quan tâm của Công Tây Kiều, rốt cuộc khóe miệng cũng cong cong: “Cậu không cần lo lắng đâu.”
“Đối với mấy việc kinh doanh này tôi không hiểu lắm nên cũng không góp ý được gì,” Công Tây Kiều thản nhiên cười, cũng không cảm thấy ngượng ngùng vì mình là phú nhị đại mà không hiểu gì về chuyện kinh doanh, “Chỉ là theo hiểu biết của tôi, Bạch Trọng là một tên tự cao tự đại. Nếu anh ta thành công, vậy thì sẽ chẳng khoan nhượng ai đâu, còn nếu thất bại, có thể anh ta sẽ biến thành con chó điên cắn người, nên là anh phải cẩn thận đó.”
Tịch Khanh hiểu rõ, Công Tây Kiều gặp ai cũng sẽ lễ phép khách sáo, không dễ dàng cho thấy tính cách thật của mình, anh sẵn sàng gạt bỏ thân phận mà nói những chuyện này với hắn, chứng tỏ trong lòng anh, hắn thật sự là bạn bè.
Chỉ có chút đặc biệt này thôi cũng đủ để Tịch Khanh thỏa mãn, bàn tay đặt trên đầu gối siết chặt lại, đè nén ý muốn ôm lấy người kia: “Tôi sẽ chú ý.”
Công Tây Kiều cười cười, không nói nữa.
Khoảng nửa tiếng sau, xe dừng trước biệt thự của Công Tây Kiều.
Công Tây Kiều xuống xe, chúc ngủ ngon Tịch Khanh xong sau đó đi về biệt thự của mình, đi được vài bước, anh lại xoay người lại nhìn Tịch Khanh đang ngồi trong xe mà nói: “Anh còn gì muốn nói với tôi không?”
“Có thể ngày mai trời mưa, lúc quay nhớ chú ý sức khỏe.” Tịch Khanh mở cửa xe, nhoài nửa người ra, “Đoàn phim không cần phải gấp rút chạy theo tiến độ, sức khỏe là quan trọng nhất.”
Công Tây Kiều khẽ bật cười, nhìn Tịch Khanh hai giây, sau đó khoát tay với anh: “Ừ, tôi biết rồi.”
Vẫn như cũ, đợi phòng ngủ của Công Tây Kiều sáng đèn, xe của Tịch Khanh mới từ từ rời đi. Không có Công Tây Kiều trong xe, xe trở nên yên tĩnh.
“Ngày mai cậu bảo người tìm vài sách dạy nấu ăn đưa đến biệt thự cho tôi.”
“Sách dạy nấu ăn món của vùng nào ạ?” Vệ sĩ ngồi ở vị trí phó lái ngẩn người, “Hay là sách tổng hợp các món cả nước.” Hoa Quốc của bọn họ có tiếng là đất nước đầy món ngon, nhưng lại phân chia ra thành vùng, anh ta phải mua loại sách nào mới được?
Tịch Khanh cẩn thận nhớ lại khẩu vị của Công Tây Kiều: “Sách dạy nấu ăn tổng hợp các món của cả nước.”
“Ông chủ, anh thích ăn món gì, hay là mời thêm vài đầu bếp về,” Vệ sĩ này đã ở bên cạnh Tịch Khanh nhiều năm rồi, anh ta vì lo lắng cho ông chủ mà thành thật nói, “Tôi sợ bây giờ mời hai đầu bếp kia về cũng không chắc có thể làm ra được hương vị mà anh thích.”
Đáng tiếc, đương nhiên Tịch Khanh không cần sự lo lắng của anh ta.
“Tôi không định để bọn họ học.”
“À.” Vệ sĩ gật đầu, sau đó cúi đầu nhắn tin cho người bên dưới, bảo bọn họ đi tìm một quyển sách dạy nấu ăn tổng hợp các món của cả nước.
Nhưng mà…Mua sách nấu ăn về không để đầu bếp học, vậy đừng nói là tự ông chủ học nhé?
Đường đường là gia chủ của Tịch gia mà đột nhiên có đam mê nấu ăn, có gì đó hơi sai sai nhỉ?
Tịch Khanh nhìn ánh đèn lóe lên ngoài cửa sổ xe, trong lòng có chút mất mát.
Thật ra khi nãy lúc Tiểu Kiều hỏi hắn còn gì muốn nói không, điều hắn muốn nói không phải là những lời kia.
Chỉ là có một số lời nói, một khi đã nói ra rồi thì sẽ không thể rút lại được nữa.
Sáng hôm sau, Công Tây Kiều tỉnh dậy, lúc thuận tay lướt Weibo, đột nhiên thấy Tịch Khanh @ mình, vì thế anh có chút tò mò mà mở xem nội dung Weibo hắn gửi đến.
Tịch Khanh V: Chào buổi sáng, trứng chiên ốp la đầu tiên của tôi, có được không? [Hình ảnh] Công tây Kiều V
Buông di động xuống, Công Tây Kiều vuốt cằm suy nghĩ, trứng chiên ốp la này có chút hơi cháy, anh nên trả lời là được hay không được đây?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.