Bởi vì fan có mặt quá nhiệt tình, tiếng gào ngày càng to hơn khiến cho rất nhiều người chú ý, các nhân viên an ninh ở sân bay đảm nhận nhiệm vụ duy trì trật tự cũng bị nhóm fan này xô đẩy đến ngã trái ngã phải. “Cám ơn mọi người, cám ơn mọi người.” Công Tây Kiều chắp hai tay trước ngực, vừa nói lời cám ơn, vừa ra khỏi sân bay dưới sự bảo vệ của các nhân viên an ninh. Không phải anh không muốn ký tên và chụp ảnh với fan, nhưng do ở sân bay quá đông người, nếu anh vẫn ở lại sân bay, sẽ càng ngày càng nhiều người vây đến xem, đến lúc đó nếu có người bị thương thì sẽ không tốt lắm. Anh không thể vì tăng độ hảo cảm của fan mà xem nhẹ vấn đề an ninh, nhưng chỗ như sân bày như này, cho dù là những fan đứng phía trước có lý trí, có thể nghe lời anh nói, nhưng những người qua đường đứng phía sau chưa chắc gì cũng có lý trí. Anh đẩy tôi kéo, cứ như thế sẽ xảy ra nguy hiểm. “Mẹ ơi,” Trần Khoa vỗ vỗ lên chiếc áo sơ mi đầy nếp nhăn khi bị fan chen lấn của Công Tây Kiều, “Vừa rồi rất nguy hiểm, trước khi xuất phát anh cũng đã tra thử rồi, thời gian về nước cụ thể của cậu không hề bị lộ, nhưng sao lại có nhiều người đến đón như thế.” “Vậy chắc mọi người không biết rồi, từ ba ngày trước giới truyền thông nghe tin mọi người về muộn vài ngày nên ngày nào cũng có người đến canh ở sân bay, rất nhiều fan cũng thế,” Hà Bằng đặc biệt đến đón bọn họ vừa lái xe vừa nói, “Tuy công ty không công khai thông tin Kiều thiếu diễn 《Trang viên màu vàng》ra ngoài, nhưng bây giờ cậu đã trở thành thần tượng quốc dân rồi.” Chỉ dựa và chuyện hội trao đổi nghệ thuật quốc tế, thân phận của Công Tây Kiều đã bỏ xa nhiều nghệ sĩ cả một con phố. Hiện tại, Công Tây Kiều đã nhận được nhiều chú ý với “Diệu thủ sinh hoa” và 《Cung yến》, nhiệt độ đề tài cũng đã đủ, cho nên tin tức về 《Trang viên màu vàng 2》này có thể được tung ra sau. “Ơ, không phải lúc đạo diễn Philip tìm thấy cậu, ở đó có hai phòng viên của đài quốc gia sao?” Trần Khoa đột nhiên nhớ đến chuyện này, “Sau khi bọn họ về nước không đưa tin về chuyện này à?” “Bọn họ là phóng viên đài quốc gia, đâu phải là phóng viên giải trí,” Công Tây Kiều cười nói, “Huống chi bây giờ bọn họ muốn để mọi người đổ dồn sự chú ý về hội trao đổi nghệ thuật chứ không phải là tuyên truyền hộ tác phẩm điện ảnh nước ngoài.” Trần Khoa gật đầu tỏ ý đã hiểu, anh ta thả lỏng tựa lưng vào ghế, “Vẫn là trước mặt người nhà thì thoải mái hơn, mấy ngày nay vì duy trì hình tượng mà tôi căng thẳng như dây cung, mệt muốn chết.” Nói đến đây, anh ta có chút cảm động nói, “Cậu cũng tốt thật, không chỉ có diễn viên chính tốt với cậu, mà ngay cả đạo diễn cũng thích cậu nữa.” “Ông ấy đâu có biểu hiện là mình thích đến thế,” Công Tây Kiều nhướng mày, “Tôi đã xem qua đánh gia của những người phương Tây về đạo diễn này rồi, nghe nói người ta không quan tâm 《Trang viên màu vàng 2》lắm, bởi vì Philips không tham gia vào đợt quay của phần một, đến phần hai mới đảm nhận vị trí đạo diễn, nhiều fan của phim lo rằng ông ta sẽ không duy trì được nhiệt độ và phong cách của phần một.” “Ý cậu là, Philip muốn mượn danh tiếng của cậu để tấn công vào thị trường nước ta. Sau đó cho dù là thị trường phòng vé ở phương Tây có thất bại đi nữa thì cũng có thị trường phòng vé Hoa Quốc chúng ta chặn miệng mấy nhà đầu tư?” Phút chốc Trần Khoa ngồi thẳng người, “Vì thành công của cậu với 《Cung yến》, cậu có thể trở thành đề tài để tuyên truyền cho bộ phim của ông ta, còn có thể hấp dẫn một bộ phận fan điện ảnh phương Tây, nước cờ này đi rất là hay.” Nghệ sĩ phương Đông ở thị trường phương Tây cũng không được hoan nghênh lắm, cho nên thay vì lựa chọn nghệ sĩ khác, thôi thì lập tức chọn Công Tây Kiều dạo gần đây đang có nhiệt độ ở phương Tây, việc này không chỉ có thể lấy lòng fan phim điện ảnh Hoa Quốc, mà còn có thể lôi kéo sự chú ý của fan phim điện ảnh phương Tây nữa. Ai trên Trái Đất này cũng đều biết mức độ chi tiền của người Hoa Quốc mạnh bao nhiêu. “Quả nhiên trên thế giới này không có cái bánh to nào từ trên trời rơi xuống cả,” Trần Khoa thở dài một tiếng, “Mấy người nước ngoài đó cũng hay thật.” “Ai ở trong giới này cũng đều giống vậy thôi, nếu lần này em không tham dự hội trao đổi nghệ thuật, không tỏa sáng khiến cho truyền thông chú ý, em nghĩ đạo diễn nổi tiếng ở phương Tây này dù có thấy em cũng sẽ không chủ động mời em thử sức vai diễn này,” Công Tây Kiều thản nhiên nói, “Ông ta lợi dụng tôi để tấn công vào thị trường phòng vé của Hoa Quốc, tôi lợi dụng ông ta để mở cánh cửa bước ra thị trường phim ảnh quốc tế, thật ra cũng khá công bằng.” “Cậu nói đúng, tôi nghĩ đơn giản quá rồi,” Trần Khoa thở dài, vì con đường làm người nổi tiếng của Công Tây Kiều một năm nay rất thuận lợi, nên khiến cho năng lực phán đoán của người đại diện là anh ta mất đi sự chính xác, hôm nay lời nói của Công Tây Kiều chính là hồi chuông cảnh báo cho anh ta. Công Tây Kiều có thể được xem là nghệ sĩ mới, vậy mà có thể hiểu được đạo lý này, còn mình ngược lại, lại không hiểu, mấy năm lăn lộn trong giới chẳng khác nào công dã tràng. Xe chạy thẳng đến tòa nhà Sâm Hòa, sau khi Công Tây Kiều bước vào cửa công ty, những nghệ sĩ gặp anh dọc đường đi, cho dù là quen hay không quen cũng đều gọi anh một tiếng “Anh Kiều.” Cũng may phía sau có Trần Khoa nhắc, anh mới có thể chào hỏi lại từng người, sau khi vào thang máy mới nói với Trần Khoa, “Gần đây công ty ký hợp đồng thêm với người mới sao?” Vừa rồi có mấy người chào hỏi anh nhưng anh không biết họ là ai. “Mới gần đây thôi,” Trần Khoa ấn số tầng, “Vẻ ngoài của mấy người mới cũng được, chỉ là năng lực và khả năng đối đáp với truyền thông thì vẫn còn rất non nớt.” “Từ từ làm quen là ổn thôi, tôi thấy bọn họ vẫn còn rất trẻ,” Công Tây Kiều lắc đầu nói, “Anh không thể dựa vào tiêu chuẩn của người lão làng trong giới mà đánh giá họ được.” Trần Khoa thở dài, ánh mắt nhìn Công Tây Kiều có chút phức tạp, đây chẳng phải là một minh chứng sống cho việc cả chỉ số EQ và IQ đều cao sao? Nói người khác còn trẻ, không lẽ anh đã già rồi? Thang máy lên được nửa đường thì đột nhiên ngừng lại, sau đó có hai người bước vào, người bước vào trước là một thanh niên trang điểm khá đậm, mái dài che khuất cả trán. “Chào anh Trần, chào Kiều thiếu,” Người đàn ông béo tròn phía sau nhìn thấy nhóm người Công Tây Kiều, trên mặt ngay lập tức trưng lên một nụ cười rồi chào hỏi, sau đó kéo thanh niên bên cạnh sang, “Đây là Lâm Khang nhà bọn tôi.” “Chào mọi người,” Công Tây Kiều nhìn thấy nghệ sĩ tên Lâm Khang này rõ ràng chẳng có sức sống gì, gật đầu đầy lễ lộ, “Mọi người đi tầng mấy?” Người đại diện béo tròn khi nhìn sang nút bấm của thang máy: “Giống cậu, cám ơn nhé.” Nói xong, vội ấn nút đóng cửa. Lâm Khang tựa vào vách thang máy ngáp một cái, sau đó mới chào hỏi với Trần Khoa và Công Tây Kiều. Sắc mặt Trần Khoa có chút không tốt, nhưng dù sao thì đối phương cũng không phải là nghệ sĩ do mình dẫn dắt, cho nên anh ta chỉ gật đầu một cái rồi không nói gì nữa. Bầu không khí trở nên yên lặng, cho đến khi thang máy mở ra lần nữa, mặt của Hướng Hoành đã xuất hiện ở trước cửa thang máy. “Tiểu Kiều đã về rồi,” Hướng Hoành tươi cười, vô cùng nhiệt tình, cố gắng khiến Công Tây Kiều cảm nhận được không khí ấm áp của mùa xuân, “Đi có vất vả lắm không?” “Vẫn ổn ạ,” Công Tây Kiểu mỉm cười, tùy tiện để Hướng Hoành ôm lấy vai anh, “Anh Trần chăm sóc tôi tốt lắm.” “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi,” Hướng Hoành cười ha ha nói, “Đến văn phòng uống trà đã nào.” Lâm Khang thấy ông chủ dẫn đám người Công Tây Kiều vào văn phòng, cậu ta xoay người chuẩn bị rời đi thì bị người đại diện giữ chặt lại một phen. “Cậu đi đâu đấy?” Tạ Cát ôm chặt lấy nghệ sĩ nhà mình, “Những lúc thế này thì phải mặt dày một chút mới có thể tìm được cơ hội, tình huống của cậu hiện giờ ra sao, tự bản thân cậu cũng nên hiểu được. Khó có dịp như hôm nay ông chủ muốn gặp cậu, cậu cùng đừng tỏ ra vẻ thanh cao.” Vẻ mặt Lâm Khang chết lặng, nói: “Anh cảm thấy bây giờ có vị đại thiếu gia kia ở đây thì trong mắt ông chủ còn có thể thấy được ai?” “Cậu câm miệng đi,” Tạ Cát bị lời này của cậu ta khiến cho sợ đến mức mặt biến sắc, “Tốt xấu gì thì cậu cũng ở trong giới đã vài năm rồi, cái gì nên nói cái gì không còn không biết sao?” Lâm Khang ngậm miệng không nói nữa, để Tạ Cát tùy tiện cười lấy lòng kéo gã vào văn phòng giám đốc. Hướng Hoành đang nói chuyện phiếm với Công Tây Kiều, nhìn thấy hai người bọn họ tiến vào nên cũng sẵn tiện nói: “Hai người các cậu đến đây ngồi đi.” “Cám ơn ông chủ,” Tạ Cát kéo Lâm Khang ngồi vào trong góc, toàn bộ sự chú ý đổ dồn lên cuộc trò chuyện của Hướng Hoành và Công Tây Kiều. “Cậu vất vả lâu nay rồi, nghỉ ngơi hai ngày cho khỏe đi, 《Tu chân》 cũng sắp khai máy rồi, đến lúc đó chắc chắn lại rất căng thẳng,” Hướng Hoành uống một ngụm cà phê, nói, “Ngoài ra thì công ty cũng đã sắp xếp cho cậu một chiếc xe di chuyển mới rồi, nếu cậu không thích, tôi sẽ đổi một chiếc khác cho cậu.” Tạ Cát thầm giật mình, bên ngoài đồn các vai diễn cho《Tu chân》đều đã được xác định cả rồi, thật không ngờ Công Tây Kiều thế mà cũng nhận được một vai, không biết vai có quan trọng không. “Ông chủ đã cố ý sắp xếp thì chắc chắn là rất tốt rồi,” Mặt Công Tây Kiều mang theo vẻ cảm kích, “Phía《 Tu chân》 em cũng đã bàn công việc xong, không còn vấn đề gì cả.” “Ừ.” Hướng Hoành hài lòng gật đầu, sau đó nhìn về phía Lâm Khang nói, “Cậu ta là Lâm Khang, là người cũ của công ty, đầu xuân năm ngoái lúc quay phim, bị thương ở phim trường, phải tĩnh dưỡng ở bệnh viện gần một năm, gần đây mới đi làm trở lại.” “Vừa rồi tôi cũng đã gặp anh Lâm trong thang máy,” Công Tây Kiều cười nói với Lâm Khang, “Mong anh Lâm sau này chỉ bảo nhiều hơn.” Bảo sao anh chẳng có ấn tượng gì với nghệ sĩ này, đầu xuân năm ngoái anh vẫn chưa gia nhập làng giải trí mà. “Không dám không dám,” Tạ Cát vội cười nói, “Mong cậu dạy bảo nhiều hơn, dạy bảo nhiều hơn.” Thấy thái độ này của Tạ Cát, Công Tây Kiều vẫn cười cười một cách lễ phép, cho dù là con người thật của Lâm Khang thế nào, người đại diễn này của cậu ta có thể vì cậu ta mà cúi đầu trước người khác, có thể xem như là cống hiến hết sức lực. Hướng Hoành giới thiệu Lâm Khang cho Công Tây Kiều chẳng qua cũng chỉ là do vấn đề lễ nghi, cho nên sau đó tiếp tục hỏi thăm Công Tây Kiều vài câu rồi bảo Công Tây Kiều về nhà nghỉ ngơi. Sau khi Công Tây Kiều rời đi, Hướng Hoành quay đầu nói chuyện với Tạ Cát: “Về chuyện Lâm Khang đi làm trở lại, công ty đã có sẵn phương án cụ thể, các cậu không cần gấp gáp.” Nói xong, anh ta lại lướt nhìn vẻ ngoài của Lâm Khang từ trên xuống dưới, khẽ nhíu mày, “Làm nghệ sĩ, bình thường cũng phải chú ý đến hình tượng của bản thân mình. Ví dụ như Công Tây Kiều của công ty chúng ta, là một trường hợp vô cùng thành công, dù là ảnh chụp cậu ấy ở ngoài đường hay là trên truyền thông, tất cả đều có thể khiến fan luôn miệng mà khen đẹp trai.” Tạ Cát thầm lau mồ hôi, Kiều thiếu đó là nhân vật thế nào, Lâm Khang nhà bọn họ làm sao có thể so được với Kiều thiếu? “Đương nhiên, tôi không bảo cậu phải bắt chước tác phong của tiểu Kiều, nhưng cậu ấy là một trường hợp thành công, cậu có thể tham khảo một chút,” Hướng Hoành đan tay đặt trên bàn, “Được rồi, chuyện của Lâm Khang đã quyết định xong rồi, trong lòng tôi luôn có quy tắc, đối đãi với nghệ sĩ của công ty luôn công bằng. Chuyện sau đó cụ thể nên làm thế nào, nhân viên có liên quan sẽ báo cho hai người biết.” Có nhiều năng lực sẽ nhận được đãi ngộ cao, đó là công bằng trong giới giải trí. “Được, cám ơn ông chủ.” Tạ Cát dẫn Lâm Khang ra khỏi phòng giám đốc, thở dài nói, “Sao ban nãy cậu không nói tiếng nào?” “Có gì đâu mà nói,” Hai tay Lâm Khang đút vào túi quần, mặt không chút thay đổi nói, “Tôi không làm được như Công Tây đại thiếu, có tiền tự đầu tư cho bản thân, lại còn có thể khiến đạo diễn khóc lóc cầu xin mình nhận vai, tôi có nói ông chủ cũng chẳng để vào tai.” “Ầy,” Tạ Cát ấn thang máy đi xuống, bất đắc dĩ nói: “Sớm muộn gì thì cũng có ngày cậu phải nhận hậu quả vì các tính tình xấu như này.” Mí mắt Lâm Khang run run, không nói gì. Công Tây Kiều cẩn thận cắt đuôi truyền thông suốt đường đi để trở về biệt thự Công Tây gia, kết quả vừa mở cửa, chợt thấy trên sô pha đầy các túi hàng xa xỉ lớn nhỏ, “Ba, mẹ, hai người đi nước ngoài để gom hàng sao?” “Con trai về rồi à?” Kiều Lan Phân đang tháo dỡ cái gói hàng, nghe thấy tiếng con mình, nên dừng tay, vội bước đến cạnh Công Tây Kiều, “Con trai, lần này con xuất sắc quá, ngay cả mấy tin phát thanh cũng toàn nhắc về con, mẹ với ba con bị người ta ghen tị chết đi được đó.” Kiều Lan Phân kích động nói một hơi, sau đó mới lớn tiếng gọi ông chồng mình đang bận rộn trong bếp, “Đại Hùng, con trai về rồi, tối nay nấu nhiều đồ ăn một chút nhé.” “Con về rồi hả?” Công Tây Hùng nghe thấy thế liền thò đầu ra từ trong bếp, mỉm cười, nói, “Rồi rồi, hai mẹ con chờ tí, cam đoan hương vị màu sắc sẽ vô cùng hấp dẫn!” “Ba,” Công Tây Kiều bước đến cửa phòng bếp, thấy Công Tây Hùng đang lưu loát cắt thịt, “Cần con giúp gì không?” “Con với mẹ con đừng quấy rối đã là giúp đỡ rồi,” Công Tây Hùng xua tay ghét bỏ, “Biểu hiện của con ở sự kiện trao đổi, ba mẹ đều có thấy, những người xung quanh ai cũng khen con. Bây giờ ra ngoài, lão Hùng ba cũng không sợ bị người khác gọi là ông địa nữa, ông địa nhà ai mà có thể nuôi ra được đứa con ưu tú như con chứ?” “Đúng vậy, không có ba mẹ vất vả nuôi nấng con, con làm gì có ngày hôm nay, hơn nữa ba cũng không béo, ba của con rất chuẩn.” “Nào có.” Công Tây Hùng đắc ý lắc lắc chiếc vòng cổ to bằng vàng trên cổ, vô cùng hài lòng đối với kiểu tâng bốc của con mình. Công Tây Kiều khẽ cười, dựa vào khung cửa nhìn ba mình đang bận trong bếp, sau dó lại nhìn mẹ đang ngồi trên ghế sô pha gọt trái cây cho mình, cười đến hốc mắt có chút nóng lên. Sau khi một nhà ba người ăn bữa tối phong phú xong, Công Tây Kiều đưa quà mà mình mua cho ba mẹ, thấy ba mẹ vui vẻ đeo lên mới nói, “Nhân viên bảo rằng đôi nhẫn này là nhẫn bình an, ba mẹ đeo vào, sau này nhất định sẽ bình an và khỏe mạnh.” “Mắt nhìn của con trai tốt thật, nhẫn này trông đẹp hơn cả mấy chiếc nhẫn khác của mẹ,” Kiều Lan Phân vui vẻ nhìn bàn tay mình, “Được rồi, con tắm rửa đi ngủ đi, đừng quấy rầy thế giới hai người của mẹ và ba con.” “Vâng, con cũng không muốn làm bóng đèn lớn,” Công Tây Kiều ôm bà, mỉm cười rồi lên lầu, lên đến bậc nghỉ của cầu thàng, anh vẫn còn nghe thấy tiếng mẹ mình vẫn đang không ngừng khen mình. Tắm rửa sạch sẽ rồi ngủ một giấc thật ngon, sáng hôm sau lúc rời giường cũng đã sắp chín giờ sáng, anh lôi điện thoại dưới gối ra, vừa mở ra đã thấy có một tin nhắn. Đại Tịch: Chào mừng về nước nhé, cậu có thời gian không, trưa mai cũng ăn cơm đi? Sau khi Công Tây Kiều rửa mặt thay đồ xong, thấy ba mẹ cũng không ở nhà nên gọi điện lại cho Tịch Khanh. Trong văn phòng chủ tịch của tòa nhà Tịch thị, Tịch Khanh đang nghe quản lý bộ phận báo cáo về chuyện định mức thị trường bị Bạch thị xâm chiếm ác ý, đợi đối phương nói xong, hắn bình tĩnh nói: “Không cần quan tâm thủ đoạn của Bạch thị, chúng ta chỉ cần phụ trách sản phẩm của mình.” Hắn đã có linh cảm, phía trên đã vô cùng bất mãn với hành động của Bạch thị, hẳn là sẽ không nhịn bao lâu nữa. Tuy quản lý bộ phận không rõ tại sao ông chủ lại không để ý về chuyện này lắm, thế nhưng trong lòng ít nhiều gì cũng đã có thể thở phào một hơi, gần đây Bạch thị làm việc phách lối, quảng cáo bay đầy trời, đang có xu hướng muốn xưng bá thương trường, khiến cho người trong giới đều hoảng sợ. Bây giờ thấy thái độ của ông chủ như vậy, anh ta cũng yên tâm. Vào lúc này, một tiếng nhạc đàn cổ vang lên, anh ta sửng sốt một chút mới nhận ra đó là điện thoại của ông chủ. “Được, trưa nay tôi đợi cậu.” Tịch Khanh nghe thấy âm thanh ôn hòa trong điện thoại, ngay cả trái tim như cũng muốn bị âm thanh này làm cho mềm đi. Thấy sắc mặt của ông chủ từ không cảm xúc thay đổi thành ấm áp, quản lý bộ phận ngờ ngợ, gần đây công ty có người đồn ông chủ đang yêu, lúc đó anh ta không tin lắm, nhưng bây giờ nhìn thấy, có vẻ thật sự là đang yêu thật. “Chuyện tôi đã nói rõ rồi, cậu không cần lo lắng, cậu cứ xử lý chuyện khác trước đi.” Tịch Khanh buông di động, nâng tay lên nhìn đồng hồ, nói với trợ lý đặc biệt Cẩu ngồi đối diện, “Lát nữa tôi có việc ra ngoài, có chuyện gì thì gọi tôi.” Trợ lý đặc biệt Cẩu yên lặng gật đầu, hoàn toàn không tò mò về chuyện ông chủ sẽ đi đâu. Công Tây Kiều bên này đã chuẩn bị xong xuôi, lúc chuẩn bị đi ra ngoài, chợt nhận được điện thoại của Trần Khoa. “Đại ngôn gì?” Công Tây Kiều nghe thấy có một nhãn hiệu lớn muốn tìm anh làm đại ngôn, cũng có chút hứng thú, nhưng sau khi nghe được nhãn hiệu này trực thuộc Bạch thị, lúc này anh nhíu mày. Gần đây Bạch thị có vẻ đang rất nổi trội, nhưng nhiều khoản đầu tư của họ đang gây nhiễu loạn thị trường kinh tế, loại hành vi này tạm thời không gây ảnh hưởng gì nhiều, nhưng lâu dài về sau sẽ gây ra hậu quả nghiêm trọng, đây quả thật là đồng tiền nhuốm máu. Tuy bây giờ anh chỉ là nghệ sĩ, không thể gây ảnh hưởng đến hành vi của tập đoàn lớn này, nhưng ít nhất anh đã cho thấy được lập trường của mình, “Từ chối giúp tôi nhé, sau này tôi không có ý hợp tác với Bạch thị.” Trần Khoa bên đầu dây bên kia tuy có chút khó hiểu với hành động của Công Tây Kiều, nhưng thấy Công Tây Kiều đã nói thế, anh ta cũng sẽ không ép, sau đó liên lạc lại với bên kia mà uyển chuyển từ chối. Lấy địa vị của Bạch thị ở Hoa Quốc mà nói, sau khi nhân viên công tác ở bộ phận tuyên truyền nghe được có nghệ sĩ từ chối làm đại ngôn cho bọn họ, tuy là có chút không vui, nhưng nghĩ đến địa vị hiện tại của Công Tây Kiều trong lòng công chúng, bọn họ cũng không thể nói thêm gì, nhưng thật ra ít nhiều gì trong lòng vẫn có chút không thoải mái.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]