Tinh Kiều bắt đầu hành động, rón rén những bước nhẹ đến cầu thang để đi xuống thì bắt gặp 1 người quản lí, liền nhanh chóng núp sau bức tường.
Hoàng Tinh Kiều:
-Chết tiệt! là học trưởng Thế Trân.
Vì phòng cô ở tầng hai, dãy kí túc cũng quay lưng lại với sân tập nên chỉ cần qua chốt này là an toàn để xuống sân mà không bắt gặp ai nữa rồi. Cô hít 1 hơi thật sâu nghĩ ra 1 lí do rồi bước ra đối mặt với anh.
Hoàng Tinh Kều:
-Học trưởng (cúi đầu lễ phép, lấy tay kéo mũ xuống để che mặt)
Vương Thế Trân:
-Bạn học này, có chuyện gì à? Nếu không có chuyện gì quan trọng thì mau về phòng đi, sinh viên không được ra khỏi kí túc tùy tiện khi chưa có được sự cho phép, trừ những trường hợp không thể phản kháng.
Hoàng Tinh Kiều:
-Ờ, ừm...Không, có 1 người bạn đằng kia (dãy cầu thang khác) có nhờ em qua bảo anh giúp bạn ấy giải quyết 1 số thắc mắc. (mặc dù có hơi vô lí nhưng còn hợp lí hơn là lấy lí do đi mua đồ dùng thiết yếu, chắc chắn sẽ không được đồng ý đâu)
Vương Thế Trân:
-Thật sao. (tỏ vẻ hoài nghi)
Hoàng Tinh Kiều:
-Vâng (chết rồi làm sao giờ, anh ấy đang nghi ngờ mình)
Vương Thế Trân:
-Ừm, được rồi anh sẽ đi qua đó xem thử.
Nói rồi Thế Trân rời đi. Tinh Kiều thở phào nhẹ nhõm "May quá, thoát rồi, học trưởng cũng dễ lừa thật đấy"cô vui vẻ rời đi. Bỗng từ đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vua-dang-lai-vua-ngot/2923991/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.