Vương Thế Trân đã vào đây từ lúc nào không biết. Tiếp sau đó là Tinh Kiều và Án Chi hoảng hốt chạy đến chỗ Sung Khi.
Hoàng Tinh Kiều:
-Sung Khi à? Cậu không sao chứ.
Sung Khi vội lau đi hàng nước mắt.
Lâm Sung Khi:
-Người cần hỏi là Băng Nghiên ấy.
Tinh Kiều và Án Chi giờ mới để ý tới Băng Nghiên. Trông anh còn thảm hơn cả thảm nữa.
Diệp Án Chi:
-Học trưởng...Anh...có sao không? (rè rụt)
Cố Băng Nghiên:
-Có.
Thấy đôi mắt Sung Khi có vẻ đỏ. Tinh Kiều lo lắng ôm lấy Sung Khi, vỗ vai an ủi cô.
Hoàng Tinh Kiều:
-Sung Khi à! Đừng sợ nữa. Bây giờ thì ổn rồi.
Lâm Sung Khi:
-Mình không có sợ. Khi nãy, tự nhiên 1 thứ gì đó xuất hiện trong đầu cảm xúc bỗng dưng bị hỗn loạn. (đẩy nhẹ Tinh Kiều ra, cười gượng)
Diệp Án Chi:
-Chuyện đó lại xảy ra nữa sao.
Sung Khi gật đầu. Tinh Kiều và Án Chi nhìn nhau lo lắng, đây cũng không phải lần đầu tiên Sung Khi bị như vậy. Sung Khi không phải là người dễ khóc vậy nên hình ảnh kia cõ lẽ là 1 kí ức nào đó gây ám ảnh.
Vương Thế Trân:
-Cậu không sao chứ? (tiến đến Băng Nghiên)
Cố Băng Nghiên:
-Nhìn tôi trông ổn lắm hả?
Hoàng Tinh Kiều:
-Bọn mình nghe thấy tiếng la hét mà cậu cũng không thấy đâu. Nên mới đứng dậy đi tìm.
Vương Thế Trân:
-Xem ra mấy tên này giọng khỏe phết nhở? Từ nãy giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vua-dang-lai-vua-ngot/2923986/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.