*Khu trung cư
Bóng hình hai người dắt nhau bước đi dưới ánh đèn phố, trời đã ngả tối rồi. Thấy ngôi nhà của mình hiện ra trước mắt Sung Khi thở phào nhẹ nhõm "Cuối cùng cũng về tới nhà, vừa nãy nguy hiểm quá. Thật may là nhờ có học trưởng cứu mình, không thì giờ chắc đã nằm trong bệnh viện rồi". Sung Khi vẫn nắm chặt lấy tay áo của Băng Nghiên.
Cố Băng Nghiên:
-Muốn mời tôi vào nhà luôn sao?
Lâm Sung Khi:
-À, không. Cảm ơn học trưởng, hôm nay đã làm phiền anh nhiều rồi. (liền buông ra)
Nhìn thấy ánh mắt chứa sự mệt mỏi với cái cúi đầu cảm ơn áy náy kia, trong lòng anh có chút khó chịu. Anh lấy cái gối quấn quanh ở cổ mình ra, đưa nó cho cô.
Cô Băng Nghiên:
-Chỉ là tiện đường thôi. Tôi cũng đâu thể để một người đang không tỉnh táo mà đi trên đường phố nguy hiểm như vậy chứ. Coi như là một lời cảm ơn về cái gối này đi, nó khá êm đấy.
Sung Khi nhìn anh rồi nhìn cái gối, cô đưa tay đẩy nó lại về phía anh.
Lâm Sung Khi:
-Nếu nó giúp ích như vậy thì em cho anh đấy.
Cố Băng Nghiên:
-Nghỉ ngơi sớm đi, đừng để ngày mai cũng trong tình trạng này.
Lâm Sung Khi:
-Vâng, cảm ơn học trưởng.
Băng Nghiên lặng lẽ cùng với chiếc gối trên tay về nhà của mình. Sung Khi hướng mắt nhìn theo cho đến khi anh vào hẳn trong nhà mới thôi.
Đêm đến Sung Khi nằm trên chiếc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vua-dang-lai-vua-ngot/2923975/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.