(*) Liệt nhật: mặt trời chói chang
Trời xanh mây trắng, mấy ngày nay thời tiết đều rất đẹp.
Gần tới kỳ nghỉ ngắn dịp quốc khánh, rất nhiều sinh viên kéo hành lý rời trường, sân bóng rổ vẫn náo nhiệt như cũ. Sở Miên vừa chơi bóng xong, còn đang rửa tay thì điện thoại trong túi vang lên, hắn nghiêng người để bạn cùng phòng nhận hộ một chút.
Bởi vì trước đó không lâu Sở Miên gọi cơm hộp, trên màn hình cũng chỉ hiện một chuỗi số, tất cả mọi người đều ngầm cho là nhân viên giao cơm gọi tới. Bạn cùng phòng không cần nghĩ ngợi gì mà bật loa ngoài, kết quả lại nghe thấy đối phương là loại ngữ khí vừa ngả ngớn vừa ôn hòa –
"Cục cưng ~"
Nếu không phải mọi người nghe ra đây là một nam sinh trẻ tuổi, xưng hô thân mật như vậy chắc chắn sẽ bị bọn họ nhận định là mẹ Sở Miên.
Sở Miên đưa lưng về phía bọn họ ngây người hai giây, sau đó xoay người nói với di động: "Gọi nhầm số rồi."
Không đợi Vu Nhiên đáp lại, hắn đã mau chóng ngắt điện thoại.
Di động này vừa mới đổi hai ngày nay, Sở Miên lười lưu danh bạ, dù sao hắn cũng có thói quen nhớ số điện thoại người khác, ai gọi tới cũng đều biết ngay.
Nào ai nghĩ được đúng lúc này Vu Nhiên lại gọi hắn là "Cục cưng".
Bạn cùng phòng không sinh ra nghi ngờ gì, mọi người chơi bóng xong đều mệt mỏi, hiện tại chỉ tính trở về nhanh chóng tắm rửa.
Sở Miên lấy cớ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vua-cham-la-chay/2239091/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.