Khi Sở Miên vẫn còn là Mị Mị, kỳ thật đến cả nói cũng rất khó khăn.
"Khốc khốc".
"Là "cô", cô, cô." Sở Hành không hề nề hà phiền toái, sửa lại lời nó một lần nữa.
"Khô khô." Nó tự nhận là phát âm chính xác, lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực, bước chân cũng nhanh hơn.
Đang đi ở đường lớn, Sở Hành lo lắng chạy nhanh hai bước đuổi kịp Mị Mị, bắt lấy bờ vai nó. Cô không cẩn thận dùng lực một chút, khiến cho Mị Mị đứng không vững, lảo đảo ngã ngồi trên mặt đất.
Thằng nhỏ không kịp phản ứng lại tình huống này, đôi mắt ướt át có chút mờ mịt.
"Rất xin lỗi, Mị Mị, mau đứng lên." Sở Hành đi qua dìu nó lên.
Mị Mị cúi đầu nhìn thoáng qua tư thế của mình, sau đó giơ tay nho nhỏ mềm mại ý bảo Sở Hành dừng lại. Nó quyết tâm tự mình đứng lên, trước nắm lấy quần jean dùng sức kéo lên trên, phát hiện phương pháp này không thể thực hiện được, lại giơ hai tay lên cao cao, cho rằng ông mặt trời trên đầu có thể kéo bản thân lên.
Nó tốn rất nhiều sức lực, mặt đỏ lên, hai má thoạt nhìn giống hai quả đào ngọt ngào căng mọng.
Sở Hành rất muốn tiến lên giúp nó, nhưng lại sợ Mị Mị sẽ hờn dỗi. Đứa nhỏ này trời sinh thích độc lập, sau khi học được cách cầm muỗng sẽ không bao giờ cần bất kỳ ai đút cơm nữa, mỗi lần té ngã đều sẽ muốn tự mình bò dậy.
Chẳng qua... quá trình bò không được thuận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vua-cham-la-chay/2239088/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.