Mây trắng thuần khiết dần dần biến hóa thành mây mưa u ám, cảm giác mười phần áp bách, không biết khi nào một trận mưa mới có thể giáng xuống.
Vu Nhiên như nghiện trêu chọc Sở Miên, nói hắn "không biết kiểm điểm", "không biết xấu hổ", "kéo dài không yếu", biến đổi đa dạng những từ ngữ từng nghe qua trong tiết ngữ văn nói cho hắn, cuối cùng miệng còn "chậc chậc chậc", lắc đầu đánh giá: "Cậu này giả trinh tiết liệt nữ."
Sở Miên dừng bước, lạnh lùng liếc qua, trả lời lại một cách mỉa mai: "Không phải xứng đôi với lưu manh vô lại như cậu sao?"
"Hả? À... He he." Vu Nhiên không biết vui vẻ cái gì, đi lên trước ôm lưng Sở Miên, "Nhưng tớ cũng không có ức hiếp cậu chứ? Không phải tớ đối với cậu là câu nói kia sao, cái gì mà "ngậm trong miệng sợ tan"."
"Còn không bằng cậu chỉ nói nửa câu đầu."
Bọn họ tan học, cùng nhau ra cổng trường, đi qua bên kia đường lớn. Vu Nhiên trước kia còn quấn lấy Sở Miên ấp ấp ôm ôm, hiện tại lại không nói thêm một câu vô nghĩa, chạy nhanh lộn lại chờ xe, chỉ vì về nhà ôn tập sớm một chút.
Sở Miên ở phía sau nhìn bóng dáng cậu đi xa, trong lòng hơi hơi so đo cậu hôm nay lại quên nói "Hẹn gặp lại" với mình.
Mưa to tầm tã buông xuống buổi đêm, sau hôm nay, rất nhiều ngày liên tục đều là ngày nắng chói chang.
Thành tích thi thử được công bố, các bạn học xếp hạng hai mươi trở lên của hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vua-cham-la-chay/2239076/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.