Không có gì bất ngờ xảy ra, Vu Nhiên mắc mưa, hôm sau bèn phát sốt.
Cùng cậu sinh bệnh còn có Vu Tẫn, bởi vì hôm qua bị Vu Nhiên đuổi qua phòng khách ngủ chịu gió lùa một đêm, khi tỉnh dậy không ngừng hắt xì chảy nước mũi. Lý Quế Dung không thể không xin nghỉ việc chăm sóc hai thằng con trai, nấu một nồi cháo gạo kê, chạy qua chạy lại hai phòng chăm bọn họ ăn.
Lý Quế Dung thổi thổi cái muỗng, đưa cho Vu Tẫn, hỏi: "Tại sao tối qua anh mày ra tắm mưa?"
"Ảnh nói ảnh ô uế."
"Thế thì đi tắm rửa đi."
"Ảnh nói ảnh dơ trong lòng."
Mắt Lý Quế Dung trợn trắng, đặt bát vào tay Vu Tẫn, lại múc một bát cháo mới cho Vu Nhiên ăn. Bà vào phòng, thấy Vu Nhiên nhắm mắt nằm trên giường lầm bầm, tựa như đang nói mê, bèn khom lưng ghé lại nghe cẩn thận –
"Anh em là núi, anh em là biển, ta vì anh em mà lên núi đao xuống biển lửa..." Vu Nhiên thần trí mơ hồ mà cứ lải nhải mãi, "Vợ anh em không thể đoạt, vợ anh em càng không thể làm..."
Lý Quế Dung lay cậu tỉnh: "Mẹ vừa xin phép chủ nhiệm lớp mày, mày ăn cháo xong rồi uống thuốc ngủ một giấc, mày xem mày hiện tại bệnh đến mức nói lảm nhảm."
Vu Nhiên mơ mơ màng màng mở mắt, nhìn thấy mẹ, khẩn khoản nói: "Mẹ, con muốn đổi tên."
"Đổi cái gì mà đổi, mày cứ để nguyên đấy, mẹ không rảnh để mày làm loạn."
"Con không muốn tên là "Vu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vua-cham-la-chay/2238997/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.