"Không được rồi, Vu Nhiên, em viết như này đến sơ thẩm của trường cũng không qua được, làm sao có thể tham gia cuộc thi toàn thành phố được." Chủ nhiệm lớp cau mày, đọc cẩn thận bài viết Tết trồng cây của Vu Nhiên, "Kỳ thật em chỉ cần miêu tả quá trình ngày đó em đi trồng cây một lần là được rồi, không cần tân trang nhiều như vậy."
Bạch Ngọc Châu đã nghe giáo viên ngữ văn nói về khả năng viết văn không đi theo hướng bình thường của Vu Nhiên từ lâu, công lực còn cần tôi luyện, nhưng cô không nghĩ tới Vu Nhiên viết về thứ tự mình trải qua cũng không theo cơ bản, khiến hoạt động trồng cây bình thường trở thành hoạt động tràn ngập sắc thái ma quái.
Vu Nhiên đứng trước bàn làm việc, vẫn là dáng vẻ tràn đầy tự tin: "Cô à, em hiểu em hiểu, nghệ thuật bắt nguồn từ cuộc sống mà lại cao hơn cuộc sống, mà em đứng ở đỉnh Everest, nơi cao không chịu được lạnh."
Bạch Ngọc Châu không nhịn được mà cười nhạo, thấy ủy viên học tập lớp mình vừa thắc mắc câu hỏi với giáo viên khác xong liền kêu hắn qua đây.
"Vu Nhiên, em tìm Sở Miên hỏi thăm một chút, bài văn này của em nên sửa như thế nào mới đủ tiêu chuẩn."
Sở Miên đến gần bọn họ, nhận lấy giấy viết, phát hiện lần này Vu Nhiên viết chữ rất chỉn chu, hiển nhiên là ở nhà chăm chỉ luyện tập.
Đề bài cũng rất khéo léo, xem xét cẩn thận còn có tính chất mở - "Màu xanh lục là màu sắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vua-cham-la-chay/2238966/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.