Chương trước
Chương sau
Nhất trọng Hư Kiếp?

Ngược lại là che dấu được không tệ, trước kia vậy mà không có phát giác được khí tức của hắn.

Mộ Hàn có chút kinh ngạc, không nghĩ tới Phó Tiên Minh, Hỏa Sát chân nhân cùng Tiêu Kiêu ba người tiến vào Đại Động Tiên Khư, Côn Luân tiên phủ lại vẫn có Hư Kiếp cường giả tọa trấn, bất quá ngẫm lại cũng thế, Côn Luân tiên phủ làm tông phái cường đại nhất Bảo Tiên Thiên Vực, nội tình có thể nói là vô cùng thâm hậu, cất dấu một hai vị Hư Kiếp cường giả mà ngoại nhân không biết, thậm chí ngay cả các trưởng lão như Cừu Huyền Sách cũng không biết cũng là bình thường.

Nhưng đối với Mộ Hàn mà nói, nhất trọng Hư Kiếp tu sĩ, không đáng để lo!

Xùy~~!

Mộ Hàn ý niệm tầm đó, một đạo tử mang y hệt thiểm điện từ trong không gian tâm cung gào thét mà ra, đúng là phát sau mà đến trước, trong khoảnh khắc liền chui vào sườn núi. Giờ phút này, Mộ Hàn thi triển chính là ngự khí chi thuật Lưu Tinh Kích vừa vặn lĩnh ngộ. Lưu Tinh Kích, danh như ý nghĩa, chính là nhanh như lưu tinh.

Dùng Lưu Tinh Kích điều khiển đạo khí, tốc độ công kích so với thủ pháp ngự khí bình thường nhanh vô số lần.

Oanh!

Tiếng nổ đùng cực lớn vang lên, một cổ kình khí kinh khủng từ chỗ sườn núi Côn Lôn Sơn mang tất cả mà ra, làm ngọn núi rung động lắc lư, cát đá đầy trời, vô số cây cối bẻ gãy, mà đạo kiếm quang màu đen kia cũng ở thời điểm cách Mộ Hàn chỉ còn mấy chục mét đột nhiên dừng lại ở trên hư không, tiếp theo rất nhanh tiêu tán.

- Ân!

Trong một tòa cung điện chỗ sườn núi Côn Lôn Sơn, một gã lão giả mập mạp y hệt viên thịt đột nhiên kêu rên lên tiếng, chợt phù một tiếng, một ngụm máu tươi liền từ trong miệng phụt lên mà ra, đem mặt đất trước người bắn ra một mảnh đỏ thẫm. Mộ Hàn chỉ là một kích ngự khí, đã làm hắn nhận lấy trọng thương.

- Hắn... thật sự là Thần Hải lục trọng thiên tu sĩ sao?

Lão giả mập mạp sắc mặt trắng bệch, trong mắt toát ra vẻ kinh ngạc, trường kiếm trong tay vừa mới nâng lên, liền lại rủ xuống, tay phải cầm kiếm kia lại hơi sợ run.

Hắn muốn ra tay, nhưng lại không có dũng khí ra tay.

Một đao kia cho hắn một loại cảm giác cực kỳ khủng bố. Nhất là một đao kia dùng xu thế sét đánh không kịp bưng tai đánh tới bên trên vòng bảo hộ mà hắn dùng chân nguyên ngưng tụ thành, hắn lại cảm nhận được một cỗ khí tức tử vong, tốc độ công kích kiện đạo khí kia của Mộ Hàn, thật sự là quá nhanh.

Mộ Hàn nhanh, liền nổi bật ra hắn chậm!

Khi lưỡi đao vô cùng sắc bén kia tiếp cận, hắn suýt nữa không kịp làm ra phản ứng.

Điều này cũng làm cho hắn ẩn ẩn có loại dự cảm, nếu mình lần nữa ra tay mà nói, sợ là rất nhanh sẽ đi theo gót hai người Cừu Huyền Sách cùng Nghê Diễm.

- Mà thôi!

Lão giả nhìn xem trường kiếm trong tay, trên mặt mập mạp nở một nụ cười khổ.

Từ chỗ sườn núi thu hồi ánh mắt, Mộ Hàn cười nhạt một tiếng: 

- Nhất trọng Hư Kiếp, không gì hơn cái này.

Xùy~~!

Cơ hồ tiếng nói vừa ra nháy mắt, tiếng xé gió rất nhỏ liền vang lên, đạo tử mang hình dáng thiểm điện kia từ chỗ sườn núi điện xạ mà ra, lập tức rơi vào trong tay Mộ Hàn. Đúng là chuôi Cửu Long Lôi Vương đao.

Tu vi tăng lên tới tình trạng như thế, lại có Linh Không Tiên Hồ Lô, cho dù ở trong Côn Luân tiên phủ, Mộ Hàn cũng không cần lại đem đạo khí này ẩn giấu.

- Ồ?

Đao vừa vào tay, Mộ Hàn liền nhịn không được lên tiếng kinh hô.

Nhưng lập tức, trên mặt hắn liền hiện lên vẻ mừng như điên, một hồi lâu Mộ Hàn mới thu Cửu Long Lôi Vương đao vào tâm cung, phi tốc bay đi.

- Làm sao có thể? Làm sao có thể!

- Vừa mới ra tay chính là Cơ Nghiễm trưởng lão a? Xem hắn ra tay, sợ là đã đột phá đến Hư Kiếp cảnh?

- Ngay cả Hư Kiếp cường giả cũng ngăn không được, hôm nay ở trong tiên phủ còn có ai là đối thủ của hắn?

...

Một màn phát sinh ở Côn Lôn Sơn kia, không biết lại để cho bao nhiêu tu sĩ tiên phủ thiếu chút nữa liền tròng mắt cũng trừng ra vành mắt, tiếng kêu sợ hãi liên tiếp. Giờ khắc này, bất kể là tiên phủ trưởng lão, hay là đệ tử tiên phủ bình thường. Đáy lòng đều cảm thấy một cỗ lo sợ không yên khó có thể ức chế.

Tiểu tu sĩ Dương Hồ cảnh năm đó kia, chỉ qua ngắn ngủn mấy năm, thực lực không ngờ cường hãn như vậy!

Phủ chủ cùng Hỏa Sát, Tiêu Kiêu hai vị thái thượng trưởng lão không có mặt, toàn bộ Côn Luân tiên phủ, đúng là tìm không được người có thể chống lại hắn!

Hơn nữa, cái này còn vẻn vẹn là một người Mộ Hàn mà thôi!

Nếu Cổ Thương Phong cái lão gia hỏa ngũ trọng Hư Kiếp kia từ Xích Thành Thiên Vực chạy tới, chẳng phải là Côn Luân tiên phủ sẽ bị bao phủ ở dưới dâm uy của hai người bọn họ sao?

- Nguyên lai cái kia gọi là Cơ Nghiễm, hắn vậy mà không xuất thủ nữa?

Mộ Hàn có chút kinh ngạc giương mắt nhìn chỗ đạo kiếm quang vừa rồi thoáng hiện kia, trước kia công kích, mặc dù làm cho Cơ Nghiễm bị thương, lại không để cho hắn mất năng lực phản kháng, hắn không động thủ lần nữa, nghĩ đến cũng là biết rõ không cách nào chống lại mình, đã như vầy, Mộ Hàn cũng là mừng rỡ nhẹ nhõm.

Sau Cơ Nghiễm, không còn Hư Kiếp cường giả ra tay, trong Côn Lôn Sơn cũng không có khí tức của Hư Kiếp cường giả, xem ra Phó Tiên Minh, Hỏa Sát cùng Tiêu Kiêu vẫn còn ở trong Đại Động Tiên Khư không có đi ra. Trong này có U Ảnh tộc chín vị Hư Kiếp cường giả, cũng không biết ba người bọn họ hôm nay sống hay chết?

- Chết càng tốt, cho dù còn sống, cũng ảnh hưởng không được đại cục!

Trong nội tâm âm thầm cười lạnh, tốc độ của Mộ Hàn nhanh đến cực điểm, rất nhanh liền đến chỗ sườn núi. Ngọn núi cao nhất Côn Luân tiên phủ này, chỉ có khu vực sườn núi trở xuống mới có thể dùng mắt thường thấy rõ ràng, mà trên sườn núi, thì toàn bộ giấu ở trong mây mù nồng đậm.

Nửa khúc trên của Côn Lôn Sơn, chẳng những mắt thường khó gặp, thậm chí ngay cả tâm thần cũng dò xét không vào.

Theo Mộ Hàn từ chỗ sơn chủ Cổ Thương Phong có được tin tức, nửa khúc trên của Côn Lôn Sơn là một không gian độc lập, tên là Côn Hư Động Thiên. Ngoại trừ Phủ chủ cùng thái thượng trưởng lão quanh năm ở chỗ đó ra, một ít Thần Hải Cảnh trưởng lão cực độ tiếp cận Hư Kiếp cảnh cũng sẽ thường xuyên đi vào tu luyện.

Tại đó, tựa hồ có càng lớn hi vọng đột phá đến Hư Kiếp cảnh.

Cổ Thương Phong suy đoán, cửa vào Đại Động Tiên Khư, là ở trong không gian độc lập kia. Về phần Cổ Hoàng Chung thánh vật tông phái bực này, tự nhiên cũng là ở đó.

Côn Hư Động Thiên... thân ảnh Mộ Hàn khẽ động, cùng phiến mây mù kia càng ngày càng gần.

Vèo! Vèo! Vèo!

Ba gã lão giả đột nhiên từ trong mây mù dần hiện ra, ngăn ở trước người Mộ Hàn.

Từ trong thân thể bọn hắn tràn ra khí tức cực kỳ khổng lồ, đã không sai biệt lắm có thể cùng nhất trọng Hư Kiếp Cơ Nghiễm so sánh, hiển nhiên là Thần Hải thất trọng thiên cường giả so với Cừu Huyền Sách cùng Nghê Diễm càng tiếp cận Hư Kiếp cảnh. Đợi một thời gian, Côn Luân tiên phủ nói không chừng lại sẽ thêm ra ba vị Hư Kiếp cường giả.

- Ngay cả Cơ Nghiễm cũng không lên tiếng, các ngươi lại dám chạy đến ngăn ta? 

Mộ Hàn híp mắt, trong con ngươi toát ra hào quang nguy hiểm.

- Chúng ta ngăn không được ngươi, chỉ là muốn khuyên nhủ ngươi.

Một gã lão giả râu tóc bạc trắng không thể làm gì mà cười khổ nói.

- Mộ Hàn, Côn Hư Động Thiên chính là thánh địa tông phái, không phải Phủ chủ, trưởng lão, thánh tử, không có thể vào, kính xin dừng bước. Dùng thực lực của ngươi, hoàn toàn có thể đủ thông qua Côn Luân tiên hội khảo hạch, trở thành vị Thánh tử thứ tư của tiên phủ, cần gì phải nóng lòng nhất thời này? Phủ chủ cùng hai vị thái thượng trưởng lão trở về lại tổ chức tiên hội, Thánh tử vị của ngươi chẳng phải là tới càng thêm danh chính ngôn thuận sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.