- Tâm thần lạc ấn của Ngọc Bạch vậy mà tiêu tán rồi?
Thiên Toàn đỉnh, phong chủ Tần Tụng đột nhiên sắc mặt đại biến.
Sự tình Lâm Ngọc Bạch rời đi truy tung La Thành, Tần Tụng biết được nhất thanh nhị sở, thậm chí còn ở trước khi Lâm Ngọc Bạch đi cho hắn Đạo khí Thiên Bàn, trợ giúp hắn xác định hành tung của La Thành. Hôm nay đã qua mười ngày, Lâm Ngọc Bạch thủy chung không có tin tức trở lại, Tần Tụng liền muốn liên lạc thoáng một phát, xem hắn phải chăng đã quay trở về Xích Thành Thiên Vực, lại không nghĩ rằng, cuối cùng phát hiện ngọc phiến đưa tin mà Lâm Ngọc Bạch để lại kia, tinh thần lạc ấn trong đó đã lặng yên tán đi.
Ở trong Tần Tụng nhận thức, sẽ tạo thành loại tình huống này khả năng chỉ có một loại...
Cái kia chính là Lâm Ngọc Bạch đã triệt để tử vong, chỉ có linh hồn chủ thể biến mất, mới có thể tạo thành loại biến mất nguồn gốc từ linh hồn lạc ấn này.
- Hắn như thế nào sẽ chết?
Thật lâu, nỗi lòng Tần Tụng mới thoáng bình tĩnh trở lại, vẻ mặt khó có thể tin.
Một ngày trước khi Lâm Ngọc Bạch ly khai Xích Thành Thiên Vực, từng truyền tin cho Tần Tụng, nói mục đích của La Thành tám phần là Pháp La Thiên Vực, mà hắn cũng mời ba gã Dương Hồ cảnh tu sĩ khác cùng đi. Một nhóm bốn gã Dương Hồ cảnh tu sĩ, không có khả năng bị La Thành giết, ở Pháp La Thiên Vực thực lực yếu ớt tỷ lệ gặp nạn cũng là cực kỳ bé nhỏ, nhưng Lâm Ngọc Bạch lại đột nhiên hồn phi phách tán, cái này xác thực rất là không thể tưởng tượng nổi.
Nếu như Lâm Ngọc Bạch là vì sự tình khác mà chết, cái kia Tần Tụng còn có thể bẩm báo sơn chủ, triệu tập cường giả tông phái dò xét nguyên nhân cái chết của hắn. Nhưng mục đích hắn tiến về Pháp La Thiên Vực lại không thể cho ai biết, nếu việc này tuyên dương đi ra ngoài, mặc dù Tần Tụng thân là Thiên Toàn phong chủ, cũng khó có thể thông báo đi.
Đã qua sau nửa ngày, Tần Tụng mới chậm rãi thở ra một hơi, thân ảnh ở cửa ra vào cung điện lóe lên rồi biến mất.
Mấy ngày sau, Tần Tụng đi tới Pháp La Thiên Vực.
Tần Tụng rất nhẹ nhàng liền từ trong miệng Nguyên Đan Thiên Vực Vực Chủ biết được tin tức La Thành cùng với bốn người Lâm Ngọc Bạch lần lượt tiến vào Pháp La Thiên Vực, sau khi cẩn thận sưu tầm một thời gian ngắn, hắn đã ở phía bắc Tử Kim sơn mạch phát hiện không ít dấu vết chiến đấu kích liệt bảo tồn xuống.
Nhưng mà đã qua gần nửa tháng thời gian, song phương kịch chiến lưu lại khí tức sớm đã tiêu tán sạch sẽ, căn bản không có khả năng tìm được một ít dấu vết hữu dụng để lại, hơn nữa, Pháp La Thiên Vực Dương Hồ cảnh cường giả đã toàn bộ thần bí mất tích, hắn muốn thám thính tình huống cũng tìm không thấy người tin cậy.
Ba ngày sau, Tần Tụng không thể làm gì là rời đi, phản hồi Chân Vũ Thánh Sơn.
Bất quá tin tức một thủ tịch đệ tử tử vong căn bản không có khả năng giấu diếm được quá lâu, không có qua mấy ngày, liền có nội sơn đệ tử khác phát hiện tâm thần lạc ấn của Lâm Ngọc Bạch đã hoàn toàn tiêu tán. Tin tức này tản ra, lập tức ở toàn bộ Chân Vũ Thánh Sơn đưa tới sóng to gió lớn.
- Lâm Ngọc Bạch chết rồi hả?
Khai Dương phong Dịch chân nhân nhẹ nhàng nhắc tới một tiếng, chợt không biết nhớ ra cái gì đó, sắc mặt hơi đổi, lập tức từ trong Tâm Cung lấy ra một miếng ngọc, tinh tế cảm ứng .
Chỉ sau một lúc lâu, Dịch chân nhân liền như trút được gánh nặng nhẹ thở phào một cái, lông mày nhíu chặt cũng giãn ra cười tủm tỉm, thầm nói:
- Khá tốt tiểu gia hỏa La Thành này không có việc gì, hắn đã ly khai hai mươi ngày, cũng không biết đã tìm được Long Tước đằng hay không? Bất quá tính toán thời gian, cũng không sai biệt lắm nên trở lại rồi.
- Lão gia hỏa, đừng mò mẫm giằng co không có tác dụng đâu!
Ngay thời điểm Dịch chân nhân suy đoán ngày Mộ Hàn trở về, Mộ Hàn trong Hắc Ma cấm vực ở nội địa Pháp La Thiên Vực cười lạnh nói.
Mộ Hàn cùng Hắc Diễm Ma Tổ như trước còn giằng co.
Trong khoảng thời gian này, Hắc Diễm Ma Tổ thử qua vô số loại phương pháp, muốn đem linh hồn cùng lực lượng tinh thần của mình từ trong không gian Tâm Cung của Mộ Hàn hút đi ra. Đáng tiếc chính là, Mộ Hàn không có cho Hắc Diễm Ma Tổ bất cứ cơ hội nào, mỗi một lần nó nếm thử, cuối cùng đều là dùng thất bại mà chấm dứt.
Mộ Hàn cũng đồng dạng đang không ngừng nếm thử thôn phệ lực lượng tâm thần của Hắc Diễm Ma Tổ.
Bất quá, Mộ Hàn nếm thử đồng dạng toàn bộ thất bại, Hắc Diễm Ma Linh kia đối với lực lượng tâm thần của bản thân nó có ngưng tụ chi lực cực kỳ khủng bố, mỗi khi Mộ Hàn đem một điểm lực lượng tâm thần hấp phệ đi ra, liền lập tức bị Hắc Diễm Ma Linh kia kéo trở về.
Trận chiến đấu này của Mộ Hàn cùng Hắc Diễm Ma Tổ, tương đương với Tử Hư Thần Cung cùng Hắc Diễm Ma Linh chiến đấu.
Tuy nói Tử Hư Thần Cung của Mộ Hàn thần kỳ, nhưng cũng không phải vạn năng, mặc dù nó có thể hấp phệ thế gian bất luận hình thức lực lượng gì, nhưng có chút lực lượng lại không phải nó hiện tại có thể thôn phệ. Dù sao nó là Tâm Cung của Mộ Hàn, bị thực lực hiện hữu của Mộ Hàn chế ước.
Tựu như đoàn hỏa diễm màu đen mà linh hồn của Hắc Diễm Ma Tổ tương dung kia.
Mộ Hàn mơ hồ có loại dự cảm, cái loại hỏa diễm màu đen này rất có thể là lực lượng thần kỳ nào đó đến từ Thượng Thiên Vực thậm chí là Thánh Thiên Vực, có lẽ là bị tu sĩ của những Thiên Vực thế giới kia dẫn tới Pháp La Thiên Vực, cũng có khả năng là thông qua Giới Bích không gian trong lúc vô tình bay tới.
Nếu Mộ Hàn không thể hàng phục đoàn hỏa diễm màu đen kia, liền không có khả năng thôn phệ lực lượng tinh thần cùng linh hồn của Hắc Diễm Ma Tổ.
Bất quá Mộ Hàn cũng không nhụt chí, tuy hắn trong khoảng thời gian này nếm thử toàn bộ thất bại, lại cũng không phải nửa điểm tác dụng cũng không có. Ở Tử Hư Thần Cung liên tục không ngừng hấp phệ, lực ngưng tụ của Hắc Diễm Ma Linh kia đang chậm chạp suy giảm, chỉ là loại biến hóa này cực kỳ nhỏ, mặc dù là Hắc Diễm Ma Tổ cũng không có phát giác. Mộ Hàn có thể phát hiện, là vì lực lượng tinh thần cùng linh hồn của Hắc Diễm Ma Tổ đang ở trong Tâm Cung của hắn.
Nếu một mực như vậy tiếp tục xuống dưới, Hắc Diễm Ma Linh kia cuối cùng sẽ có một ngày lực lượng hao hết.
- Mộ Hàn, ngươi đây là muốn cùng lão tổ ta chơi đánh lâu dài?
Tiếng cười rét lạnh của Hắc Diễm Ma Tổ ở trong không gian Tâm Cung Mộ Hàn quanh quẩn ra. Thấy Mộ Hàn không có trả lời, Hắc Diễm Ma Tổ lại âm u khẽ nói.
- Ngươi nếu như đánh chính là như thế, lão tổ ta là cầu còn không được. Lão tổ ta sống vạn năm, cho dù hao tổn trăm ngàn năm cũng không sao, nhưng ngươi lại bất đồng, ở trong Hắc Diễm cấm vực của lão tổ ta thời gian càng dài, thân thể ngươi sẽ từ từ héo rút, không dùng được vài năm sẽ đoạn tuyệt sinh cơ. Đến lúc đó, cho dù ngươi có Thần Phẩm Tâm Cung, cũng không có thân thể chèo chống, còn cùng ta đấu thế nào.
Nói xong lời cuối cùng, Hắc Diễm Ma Tổ đã dữ tợn cười .
Mộ Hàn cười mỉm nói:
- Lão gia hỏa, ngươi đối với cái Hắc Diễm cấm vực này có lòng tin như vậy, vậy chúng ta không ngại nhìn xem, đến cùng ai có thể chèo chống đến cuối cùng.
Hắc Diễm Ma Tổ nói có lẽ là thực, nhưng đó là đối với tu sĩ bình thường mà nói, Mộ Hàn không tin cái Hắc Diễm cấm vực này có khả năng hủy diệt thân thể của mình, làm mình có được thân thể huyết mạch Linh Hư tộc cùng Ngũ Hành Chân Linh pháp thể đoạn tuyệt sinh cơ.
Mà hủy diệt thân thể của mình, Hắc Diễm Ma Tổ tạm thời là tuyệt đối không dám, tựu như mình không dám bế hạp Tâm Cung, đều là sợ ném chuột vỡ bình.
Nhưng hiện tại không dám, lại không có nghĩa là về sau cũng không dám.
Nếu lực lượng của Hắc Diễm Ma Linh kia suy giảm tới trình độ nhất định, Hắc Diễm Ma Tổ rất có thể sẽ chó cùng rứt giậu. Nếu muốn ở trong trận đánh lâu dài này đạt được thắng lợi cuối cùng, vẫn là phải nghĩ biện pháp tiêu diệt một bộ phận linh hồn cùng lực lượng tinh thần của Hắc Diễm Ma Tổ chưa từng bị duung nhập Tâm Cung của mình kia.
Mộ Hàn lòng yên tĩnh như nước, đầu óc cực kỳ nhanh chuyển động .
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]