Chương trước
Chương sau
- Lôi Động, ta cũng không phải là người xằng bậy.

Thấy sắc mặt Lôi Động ngưng trọng, Mộ Hàn cũng gật đầu, ở trong tâm cung của hắn còn để lại không ít đan dược nhận được từ Lưu Vân thần quang, nếu thật sự phải đưa quà mới có thể tiến vào trong Vực giới chi môn thì bỏ chút đan dược ra ngoài có lẽ có thể.

Mộ Hàn tuy không muốn cúi đầu với người khác, nhưng cũng không phải là người không biết biến ảo.

- Vậy là được rồi.

Lôi Động yên lòng, cười nói:

- Chốc nữa cứ để cho ta ứng đối là được rồi. Tên vực chủ kia tuy tham lam nhưng cũng không làm quá phận đâu, hắn có hậu đài, mà Bảo Tiên thiên vực của Lôi gia ta cũng có. Nếu là làm căng quá thì hắn ở trong Vạn giới võ minh cũng sẽ bị ảnh hưởng tới tiền đồ.

Một lát sau, hai người đã tới được đỉnh tuyết sơn,

Cơ hồ khi tới được nơi này thì Mộ Hàn cảm nhận được mặt băng tuyết dưới chân tựa như rung động. Trong nháy mắt, khung cảnh trước mặt hắn đại biến, ở nơi này đã có một tòa cung điện do băng tuyết tạo ra hiển hiện ra. Từng tia sáng trắng phóng ra khiến cho người khác khó có thể nhìn kỹ được.

Hai người bọn hắn hiện giờ đang đứng ở trước cổng tòa băng tuyết cung điện kia.

Trước khi tới nơi này, Mộ Hàn cũng âm thầm cảm ứng một hồi, chỉ là lần dị trạng này bị phát hiện thì tránh việc kinh động vị Vực chủa kia, hắn cũng không tiếp tục tra xét nữa. Băng tuyết cũng điện lúc này đã xuất hiện, Mộ Hàn lập tức phát giác ra một đạo khổng lồ khí tức ở nơi này.

Cái khí tức kia tuy còn yếu hơn so với Công Tôn Long hay là Hắc Ma thú thần ở Linh Trì đỉnh phong cường giả. Nhưng có thể so sánh được với Tư Không Chiếu mới đột phá tới Linh Trì nhất trọng thiên, có lẽ mạnh hơn không ít, theo như lời của Lôi Động thì tên Vực chủ kia đại khái là Linh Trì tam trọng thiên vậy.

Nháy mắt với Mộ Hàn rồi Lôi Động đi trước vào trong điện, Mộ Hàn cũng nhanh chóng đuổi theo sau.

Trong băng tuyết điện, có hai cánh cửa lớn đứng sừng sững ở đó.

Hai cánh cửa đó đều cao tới mười mét, óng ánh vô cùng, tựa như là trong suốt. Nhìn thì tựa như bạch ngọc nhuận quang. Mà phía sau hai đại môn đó là một thân ảnh đang ngồi đả tọa. Một tên nam tử trẻ tuổi khuôn mặt tuấn mỹ, ngũ quanh tinh xảo, tóc sau đầu rủ dài xuống, trên người là một bộ huyết hồng trường bào.

Không nghĩ tới được Đại Hạc vực chủ lại trẻ tuổi đến như thế.

Mộ Hàn có chút kinh ngạc, nếu chỉ nhìn dung mạo thì không ai có thể tin được cái tên nam tử anh tuấn tuổi trẻ kia là người tham lam. Đương nhiên là không thể chỉ nhìn vẻ bề ngoài. Huống hồ với tu sĩ thì dung mạo cùng tuổi trẻ có đôi khi không có chút liên quan nào. Đối với Đạo cảnh tu sĩ thì chỉ cần nguyện ý có thể tùy thời làm cho mình phản lão hoàn đồng.

Chỉ là tinh tế dò xét khuôn mặt kia thì trong lòng hắn có chút giật mình, bởi hắn phát hiện người này cùng với một người khác có dung mạo khá tương tự.

Kẻ kia chính là… Tư Không Chiếu!

Cơ Vân Thiền từng nói phụ thân của Tư Không Chiếu là một vị đại nhân vật ở Thiên vực thế giới, mà Thượng thế giới kia hẳn là Bảo Tiên Thiên Vực. Vị Đại Hạc Vực Chủ này cũng tới từ Bảo Tiên thiên vực, hơn nữa hậu trường mạnh mẽ như thế. Dung mạo lại tương tự với Tư Không Chiếu, không biết hai người bọn họ có liên quan gì tới nhau hay không?

Ngay khi ý niệm trong đầu Mộ Hàn thay đổi thật nhanh thì Lôi Động đã khom người thi lễ, cho nên hắn cũng phải đè nén nghi hoặc trong lòng xuống ,ôm quyền khom lưng mà nói.

- Lôi Động bái kiến Tư Không Vực Chủ.

- Lăng Nghị bái kiến Vực Chủ.

Mộ Hàn vô ý thức báo ra tên giả của mình, nghe hắn tự nhận là Lăng Nghị, Lôi Động hơi kinh ngạc, chỉ hơi nuốt nước miếng, lập tức khiến cho âm thanh chuẩn bị phun ra thì lập tức nuốt trở về. Lúc này Mộ Hàn lại hồ nghi tiếp, vị Vực chủ này họ Tư Không?

- Hóa ra là Lôi Động lão đệ.

Vị Tư Không vực chủ kia tựa như vừa tỉnh lại từ trong mộng, chậm rãi mở mắt, cười tủm tỉm rồi nói:

- Mấy năm không thấy, Lôi Động lão đệ thu hoạch thực không nhỏ nha, tu vi từ Vạn Lưu cảnh nhất trọng đề thăng lên tới Vạn Lưu cảnh lục trọng, thực là xem ra không tới vài năm nữa là ngươi có thể đột phá Linh Trì cảnh, rồi vượt qua ta rồi.

- Tư Không vực chủ quá khen rồi.

Lôi Động khiêm tốn nói, trong mắt có chút vui vẻ, chỉ là mấy năm ngắn ngủn có thể đột phá tơi Vạn Lưu lục trọng thiên, thì cũng làm cho hắn đắc ý không thôi. Chỉ là sự vui mừng ấy cũng rất nhanh được hắn thu liêm lại:

- Nếu so sánh với Tư Không vực chủ thì ta còn quá kém, chờ khi ta tới được Linh Trì thì ngài hẳn đã tới Linh Trì đỉnh phong, thậm chí là đột phá tơi Dương Hồ cảnh rồi.

Nét tươi cười trên mặt Tư Không vực chủ càng thêm đậm:

- Lôi Động lão đệ, tựa như ngươi muốn quay về Bảo Tiên thiên vực hả? Còn vị này nếu là tu sĩ Đại Hạc thiên vực Vạn Lưu cảnh, thì ta đều có biết, tại sao lại không có ai tên là Lăng Nghị?

Nói xong hắn dò xét Mộ Hàn vài lần,

- Tư Không vực chủ, vị này là bằng hữu của ta… Lăng Nghị.

Lôi Động liền lên tiếng, chỉ là hắn cũng không biết mnh dùng cái tên Lăng Nghị là có dụng ý gì, nhưng theo như cách nói của Mộ Hàn :

- Hắn tới từ Thái Huyền Thiên vực, không lâu sau tiến vào trong một thông đọa Viễn cổ vực giới, cho nên mới đi tới Đại Hạc thiên vực, lần này là muốn đi cùng ta tới Bảo Tiên thiên vực.

- Thái Huyền thiên vực?

Trên mặt Tư Không vực chủ có một tia dị sắc:

- Tuy Thái Huyền Thiên Vực là Hạ thiên vực, nhưng mà nhân tài thì lại xuất hiện lớp lớp… Vài ngày trước khi ta quay về Bảo Tiên thiên vực, phát hiện ra tên đệ đệ không nên thân kia của ta đã đạt tới Linh Trì nhất trọng thiên, hơn nữa trên người còn mang theo Thánh Phẩm đạo khí, lại bị một tên Vạn Lưu cảnh tu sĩ dày vò cho hỏng một nửa người, cuối cùng một nửa người liền bị không gian xoắn nát, nếu không phải lão cha ta đặt một phần linh hồn hắn ở lại Bảo Tiên thiên vực thì chỉ sợ là hắn muốn hồn phi phách tán thật rồi.

- A?

Không chỉ Lôi Động kinh hô mà đến Mộ Hàn cũng không nhịn được phải trợn mắt lên.

Trong đầu hai người cơ hồ là đồng thời hiện lên một cái tên, Tư Không Chiếu!

Lôi Động giật mình là vì hoàn toàn không nghĩ tới kẻ muốn giết mình ở Thiên Lôi tuyệt vực kia, cung bị Mộ Hàn đánh vào trong vết nứt không gian, Tư Không chiếu còn chưa có chết. Càng ngoài dự đoán hơn là, tên đó lại còn là đệ đệ của vị Vực Chủ này.

Giờ khắc này, Lôi Động mới giật mình hiểu ra, Mộ Hàn vì sao không báo tên chính của mình, xem ra khi nhìn thấy Tư Không vực chủ thì Mộ Hàn bắt đầu hoài nghi quan hệ của hai người bọn họ, dù sao thì Tư Không Chiếu với Tư Không vực chủ tướng mạo thật sự là có chút tương tự, Sớm biết như thế thì lúc nãy không nên nói tới Mộ Hàn là tới từ Thái Huyền thiên vực.

Trong lòng Lôi Động hơi hối hận, trong lòng Mộ Hàn thì có sát cơ nồng đậm. Vị Tư Không Vực chủ này cùng với Tư Không Chiếu là thân huynh đệ, vốn là hắn tưởng Tư Không Chiếu theo họ mẹ, nhưng giờ hắn hiểu, chẳng những mẫu thân hắn là họ Tư Không, mà phụ thân hắn cũng là họ này.

- Các ngươi nói đi, có phải là buồn cười lắm không?

Bộ dáng khiếp sợ của cả hai người rơi vào trong mắt Tư Khôn Vực chủ thì tựa như là bình thường, ngay sau đó hắn cười lớn:

- Ha ha, thật là quá buồn cười, buồn cười không chịu được.

Tiếng cười vang vọng trong cung điện, sắc mặt vị Tư Không vực chủ kia lại càng thêm cổ quái, tựa như có gì đó hưng phấn vậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.