Chương trước
Chương sau
- Quốc vương Vân quốc?

Mộ Hàn nhíu mày.

Đứng ở cửa điện chỉ có mình Vân Vô Kỵ nhưng mà bên ngoài còn có khí tức của một người, tên còn lại đứng cách Vân Vô Kỵ hơn mười mét và tu vi quá kém, khí tức chỉ là Vũ Cảnh nhất trọng Ngoại Tráng Cảnh, chẳng lẽ tu sĩ Ngoại Tráng Cảnh bên ngoài chính là quốc vương Vân quốc?

Hai tỷ muội Cơ Vân Thiền nhìn qua Mộ Hàn, dường như muốn nói lại thôi.

- Các ngươi không cần lảng tránh.

Mộ Hàn biết rõ hai người đang suy nghĩ gì, lập tức mỉm cười khoát khoát tay, trên mặt Cơ Vân Thiền cùng Cơ Vân Yên vui sướng, thật vất vả mới được Mộ Hàn thả ra ngoài, cho dù lại bị nhốt trong tâm cung của Mộ Hàn thì các nàng cũng hi vọng thời gian này chậm lại thật nhiều.

Lập tức Mộ Hàn nhìn ra ngoài cửa điện nói:

- Vào đi!

- Vâng, đa tạ tiền bối!

Vân Vô Kỵ nghe vậy đại hỉ, vội vàng quay người khoát tay, một đạo thân ảnh nhanh chóng tới gần hắn và cùng tiến vào tầm mắt Mộ Hàn ba người, chính là một tiểu nam hài chừng tám tuổi, đôi mắt xanh lá và bộ dáng thông minh lanh lợi, thời điểm này trên gương mặt mang theo thần sắc kinh hỉ.

Rất nhanh Vân Vô Kỵ đã dẫn tiểu nam hài vào trong cung điện. Nhìn thấy dối diện đột nhiên xuất hiện hai nữ tử xinh đẹp thì nội tâm của Vân Vô Kỵ dù có chút hiếu kỳ cũng không dám biểu thị ra ngoài, hắn và nam hài kia cung kính đi tới trước mặt Mộ Hàn vài thước.

- Vãn bối Vân Trọng bái kiến tiền bối.

Tiểu nam hài làm như không nhìn thấy Cơ Vân Thiền cùng Cơ Vân Yên, hắn quỳ xuống và gương mặt kích động đỏ bừng.

- Ngươi chính là quốc vương?

Mộ Hàn có chút không thể tưởng tượng nổi. Ở kiếp trước thời cổ đại có mấy đứa trẻ còn nhỏ đã leo lên ngôi vị hoàng đế cho nên cũng không kỳ lạ chuyện một đứa trẻ làm quốc vương, nhưng mà Đại Hạc Thiên Vực cùng Thái Huyền Thiên Vực rất giống nhau, đây là thế giới của cường giả, vì sao tình huống này lại xuất hiện?

- Đúng vậy.

Vân Trọng vội vàng gật đầu, chợt nắm tay nắm chặt, mặt mũi tràn đầy tức giận nói.

- Phụ mẫu và hai ca ca của vãn bối bị người ta sát hại, vì vậy Vân thúc thúc giúp đỡ cho nên mười ngày trước lên làm quốc vương. Cầu tiền bối thu Vân Trọng làm đồ đệ, ta muốn báo thù cho phụ mẫu và ca ca.

Con mắt Vân Trọng đã đỏ lên và quỳ báy thật mạnh dưới đất, cái trán không ngừng dập vào đất.

- Thì ra là thế.

Mộ Hàn khẽ gật đầu. Thần sắc khôi phục bình tĩnh nhưng không có nói thêm cái gì nữa. Giống như không nghe được thỉnh cầu bái sư của Vân Trọng.

Vân Vô Kỵ thấy thế âm thầm lo lắng. Nhịn không được nói:

- Mộ tiền bối, Vân quốc và Kim quốc thế lực ngang nhau, giao tình cũng không tệ, nhưng mà mấy năm trước thái tử Kim quốc đột nhiên được một trưởng lão Kiếm Thần tông thu làm đệ tử thì thái độ Kim quốc đại biến, lúc ban đầu chỉ xâm nhập biên cương, gần đây lại...

Mộ Hàn biết rõ Vân Vô Kỵ nói lằng đằng sau sẽ không chê vào đâu được. Vì vậy không lưu tình đánh gãy:

- Ta không có hứng thú muốn biết chuyện Vân quốc và Kim quốc của các ngươi...

Vân Vô Kỵ sững sờ:

- Tiền bối, Vân Trọng hắn...

Mộ Hàn trầm giọng nói:

- Được rồi, các ngươi lui ra ngoài đi.

- Vâng.

Vân Vô Kỵ lúng túng một lát cuối cùng chỉ trầm thấp đáp ứng một tiếng. Lôi kéo Vân Trọng nói:

- Tiểu trọng, chúng ta đi ra ngoài trước, đừng làm phiền tiền bối nghỉ ngơi.

Nhưng mà Vân Trọng bỏ tay của Vân Vô Kỵ và quật cường nói:

- Không, ta không đi ra, tiền bối không đáp ứng thu ta làm đồ đệ thì ta sẽ quỳ ở đây không đứng lên.

- Vậy ngươi cứ quỳ đi!

Mộ Hàn cười lạnh một tiếng, thân ảnh lóe lên cùng tỷ muội Cơ Vân Thiền, Cơ Vân Yên biến mất trong tầm mắt của Vân Vô Kỵ cùng Vân Trọng, sau một khắc ba người đã xuất hiện trên không ngàn mét trên đầu cung điện.

- Mộ Hàn, ngươi thật ngoan tâm.

Cơ Vân Thiền cười nhạt một tiếng, cũng không cảm thấy Mộ Hàn làm như vậy có gì không đúng, nếu như có thể quỳ lạy mà được cường giả Vạn Lưu Cảnh thu làm đồ đệ thì có không ít người quỳ tới chết cũng cam tâm đấy.

- Không phải ta lòng dạ ác độc, mà là tiểu gia hỏa kia quá thông minh.

Mộ Hàn khẽ cười nói:

- Tiểu gia hỏa kia muốn bái sư không giả, nhưng mà mục đích không phải đơn thuần như vậy, mục đích trọng yếu nhất của hắn chính là muốn mượn tay ta bảo trụ tính mạng mà thôi, sau đó nhờ tay của ta đánh chết tu sĩ Kim quốc, còn có cái gì mà tự tay báo thù cho phụ mẫu và ca ca cơ chứ? Đó chỉ là lý do thoái thác mà thôi.

Mặc dù Mộ Hàn không có bản lĩnh hiểu được tiếng lòng của ngươi khác nhưng tâm thần của hắn hiện tại khổng lồ thế nào, bất cứ cảm xúc nào của tiểu gia hỏa kia chấn động thật nhỏ đều bị Mộ Hàn cảm ứng rành mạch, sau đó hơi chút phỏng đoán thì có thể nghĩ ra nội tâm của người khác rồi.

Mặt khác nếu quả thực Vân Trọng muốn báo thù cho thân nhân, trong khoảng thời gian này càng phải khổ luyện thật tốt mới đúng, Ngoại Tráng Cảnh phải tu luyện thân thể, tiểu nam hài này trắng trắng mềm mềm, cũng không có chút dấu hiệu khổ luyện nào cả.

Huống hồ Mộ Hàn đến Phù Vân thành mục tiêu chủ yếu là thám thính tình huống từ Vân Vô Kỵ về Đại Hạc Thiên Vực mà thôi. Nếu không chiếm được tin tức thì lưu lại làm cái gì cơ chứ, gút mắc Kim quốc và Vân quốc không có chút quan hệ nào với hắn cả, hắn càng không có lòng trung thành với Đại Hạc Thiên Vực này.

Cho nên nói vừa xong Mộ Hàn không tiếp tục đàm luận chuyện này, mỉm cười nhìn qua Cơ Vân Thiền nói:

- Vân thiền sư tỷ, ngươi có được công pháp trấn phái của bốn đại Thiên Tông sao?

Nếu tụ tập công pháp bốn phái lại thì biến thành "Âm Dương Hoàng Long Đạo ", đây mới là điểm Mộ Hàn hiện tại cảm thấy hứng thú nhất.

- Đúng!

Cơ Vân Thiền gật đầu nói:

- Năm đó Phi Long hoàng triều mặc dù phân ‘ Âm Dương Hoàng Long Đạo ’ thành bốn loại công pháp, nhưng mà Tư Không gia hậu duệ hoàng thất Vũ Long Thiên Tông Tư mưu đồ vô số năm dã sớm mò công pháp nguyên vẹn của Vô Cực Thiên Tông ‘ Vô Cực Ngọc Điển ’ cùng Linh Bảo Thiên Tông ‘ Thiên Bảo Kim Sách ’ tới tay, chỉ có Thần Tiêu Thiên Tông ‘ Thần Tiêu Ngự Kiếm Thuật ’ lấy dược một nửa, nhưng mà một nửa còn lại mấy năm trước được phụ thân Tư Không Chiếu bổ toàn bộ. ‘ Âm Dương Hoàng Long Đạo ’ là một tâm pháp thánh cấp đỉnh cấp nhưng tu luyện quá gian nan, Tư Không Chiếu cũng không có hứng thú, cho nên tâm huyết dâng trào truyền cho ta.

Mộ Hàn cười nói:

- Mang ‘ Âm Dương Hoàng Long Đạo ’ nói cho ta biết, ngươi muốn được điều kiện gì?

Nghe xong lời này Cơ Vân Yên vẫn không có lên tiếng đã hưng phấn, lén lút giật nhẹ ống tay áo của đại tỷ, "Âm Dương Hoàng Long Đạo" tuy trân quý nhưng nếu có thể đổi lấy tự do cũng đáng giá. Cơ Vân Thiền mỉm cười, nói:

- Mộ Hàn, ta biết rõ ngươi sẽ không thả chúng ta rời đi, cho nên điều kiện của ta rất đơn giản, buông giam cầm với chúng ta, cho ta và Vân Yên tự do tu luyện trong tâm cung của ngươi.

- Đại tỷ...

Sắc mặt Cơ Vân Yên trắng bệch, dùng ánh mắt khó tin nhìn qua, nàng hoàn toàn không nghĩ tới đại tỷ của mình muốn quay lại tâm cung của Mộ Hàn.

- Nói chuyện với người thông minh thật nhẹ nhõm, tốt, một lời đã định!

Mộ Hàn vỗ tay khen, sau đó hắn nhíu mày lại giương mắt nhìn qua hướng bắc, cười tủm tỉm nói:

- Nhưng mà giao dịch của chúng ta một lát nữa bàn đi, có bốn vị bằng hữu tìm tới cửa rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.