Chương trước
Chương sau
- Giết --

Tia nắng ban mai lộ ra, âm thanh chém giết rung động cả thảo nguyên, quân đội hai đế quốc một đen một trắng không ngừng lao vào nhau.

Người ngã ngựa đổ, đao quang kiếm ảnh.

Chỉ một thoáng máu tươi văng khắp nơi, chân tay bay tứ tung, binh khí va chạm và tiếng kêu thảm thiết của binh sĩ, tiếng ngựa hí, tiếng hô quát không ngừng vang vọng cả thảo nguyên, ngay cả mặt đất cũng chấn động.

Phía sau quân trắng là một tòa núi nhỏ.

Một nam tử trẻ tuổi mặc áo giáp màu vàng chống kiếm đứng đó, nhìn ngắm huyết nhục tàn chi tung bay ở phía trước, trên gương mặt tuấn mỹ của hắn hiện ra nụ cười âm nhu. Trên đỉnh núi này trừ hắn ra còn có bốn đạo thân ảnh đang đứng yên, , thỉnh thoảng thấp giọng đàm tiếu, ý tứ nhẹ nhõm.

- Lục sư huynh, xem ra ngươi nên xuất mã.

Một lát sau nam tử áo giáp màu vàng quay đầu nói:

- Chỉ cần giải quyết lão gia hỏa gọi là Vân Vô Kỵ thì bọn chúng nhất định người ngã ngựa đổ, lần này phải giết chúng máu chảy thành sông.

Nam tử mặc áo giáp màu vàng nói với "Lục sư huynh" cũng là nam tử trẻ tuổi, tuổi chừng hai mươi lăm, mặc bộ áo bào trứng, dung mạo bình thường, hai đầu chân mày hiện ra ý tứ bướng bỉnh.

- Một bữa ăn sáng!

Nghe vậy nam tử áo bào trắng cười ha hả, hắn bước nhanh lên phía trước và trên mặt đầy xem thường chiến trường trước mặt. Ba người bên cạnh cũng chẳng quan tâm, dường như với bọn họ đánh chết gia hỏa Vân Vô Kỵ dễ dàng như thái rau, không có bất kỳ khó khăn nào cả.

Vèo!

Trong nháy mắt sau đó nam tử áo bào trắng bay lên không trung. Bay lên mây trắng nhìn qua chiến trường bên dưới.

- Mau nhìn! Có tu sĩ Đạo Cảnh!

- Đó là người Kim quốc!

- Quá tốt, xem ra là cao thủ sư môn thái tử mời tới!

"..."

Phát hiện trên không trung có bóng trắng thì trong chiến trường thỉnh thoảng có tiếng hoan hô vang vọng, đám binh sĩ hăng tiết lên. Đối với binh sĩ bình thường chém giết lẫu nhau, tu sĩ có thể ngự không mà đi chính là Đạo Cảnh cao cao tại thượng, hôm nay thấy đối phương xuất động cường giả thì binh sĩ quân đen thất kinh, nhưng đối phương sĩ khí đại chấn.

Giờ khắc này cục diện giằng co lập tức nghiêng qua một bên. Quân trắng lập tức chiếm cứ ưu thế áp đảo.

Phát hiện động tĩnh bên dưới, chân mày nam tử áo bào trắng nhảy lên, nhẹ nhàng xùy cười một tiếng, không quan tâm chiến trường bên dưới. Con mắt quét qua, nam tử áo bào trắng nhìn qua một mô đất cao mười mấy mét có đại kỳ màu đen. Cờ xí bay múa trong gió.

Dưới cờ hơn mười người đang vây quanh bảo vệ một lão giả. Chẳng những không có chút kinh hoàng, ngược lại ánh mắt sắc bén nhìn qua hắn.

- Vân Vô Kỵ, chịu chết đi!

Khóe môi nam tử áo bào trắng nhếch lên, trong miệng hét to như sấm, sóng âm vng vọng thiên địa, lúc hắn quát thì không chút chần chờ bay xuống dưới. Đúng lúc này phát hiện đám người trên mô đất bạo động. Trong miệng kinh hô liên tục, thậm chí ngay cả Vân Vô Kỵ cũng không ngoại lệ.

Sắp chết đến nơi ai có thể không sợ?

Nam tử áo bào trắng cười mỉa một tiếng, liền cảm giác một đạo khí kình từ trên không quét qua.

- Có người đánh lén ta?

Áo bào trắng nam tử đã giật mình. Trong đầu hiện ra ý niệm này, một thanh trường kiếm hỏa hồng đâm ra sau lưng, mũi kiếm nhanh chóng rung rung bất định như linh xà, khí tức nóng bỏng quét qua giống như thiêu đốt hư không cháy khét.

Đây chính là "Hỏa Vũ Kiếm Pháp" hắn am hiểu nhất, hơn nữa vừa ra tay đã là sát chiêu.

Nhưng mà trong nháy mắt nam tử áo bào trắng đâm trúng mục tiêu nhưng mục tiêu chẳng khác gì tấm thép.

BENG!

Thân kiếm hỏa hồng nứt vỡ, lực đạo phán chấn bắn ngược về.

Loại tình huống này hoàn toàn vượt qua dự kiến của nam tử áo bào trắng, hắn kinh hô một tiếng sau đó thân hình nhanh chóng rơi xuống chiến trường.

Phanh!

Ngay sau đó nam tử áo bào trắng nện xuống đất.

Oanh!

Kế tiếp thân ảnh của hắn rơi xuống đất thật mạnh. Một tiếng nổ lớn và một cái hố rộng mười mét hioenej ra, chẳng những quét bay đám quân sĩ trong phạm vi này, thậm chí nam tử áo bào trắng cũng bị chôn vùi, thanh thế kinh người.

- Vân Vô Kỵ cũng mời cao thủ Đạo Cảnh tới?

Trên đỉnh núi nhỏ nam tử áo giáp vàng kêu tó, ba người sau lưng hai mắt nhìn nhau, mặt mũi tràn đầy ngạc nhiên, hình ảnh vừa rồi bọn họ chỉ thấy sương mù.

Trước đó lực chú ý của bọn họ đặt vào người Vân Vô Kỵ, hoàn toàn không nghĩ tới có người xuất hiện đánh đồng bạn của hắn rơi xuống đất.

- Kỳ quái, kỳ quái.

Nam tử mũi ưng cảm ứng một lát, đột nhiên nhìn qua hố to như ẩn như hiện kia, hồ nghi địa lắc đầu, nói:

- Ta không cảm ứng được chút khí tức chấn động đặc biệt nào cả.

- Chẳng lẽ hắn là người bình thường?

- Không có khả năng, không có khả năng, Vân Vô Kỵ làm sao mời người bình thường tới bảo vệ mình? Huống hồ nếu như là người bình thường thì sao xuất hiện trên cao được, lại còn đánh nát trường kiếm của Lục sư đệ.

- Không phải người bình thường, chẳng lẽ hắn là cường giả Vạn Lưu Cảnh hay sao? Nhiếp Phong sư huynh ngươi đạt tới Mệnh Tuyền thất trọng, ngay cả ngươi cũng không cảm ứng được thì đối phương là tu sĩ vượt qua Mệnh Tuyền cảnh rồi.

"..."

Mấy người ngờ vực vô căn cứ, mà ở mô đất đối diện lão giả khôi ngô gọi là Vân Vô Kỵ đầu đầy sương mù, trong mắt lóe lên vẻ nghi hoặc.

Hắn biết rõ mình cũng không mời cao thủ tới trợ trận, không phải là không muốn, mà là không mời được.

Đã như vầy người nọ từ đâu tới đây? Hơn nữa nhìn phương thức của hắn thì từ không trung xa xôi rơi xuống.

Trong lòng Vân Vô Kỵ nghi hoặc càng nhiều.

Bọn họ không rõ ràng chuyện gì, trong lòng quân sĩ hai bên nghi hoặc, thấy cao thủ từ trên cao rơi xuống thì quân sĩ quân đen tinh thần đại chấn, mà tinh thần của đối phương từ cao tới cực điểm thì giảm xuống thấp nhất, lại bị giết gào khóc thảm thiết.

Phi! Phi...

Chung quanh tiếng giết rung trời, trong hố sâu cực lớn có một thân ảnh từ trong bùn đất đứng lên, sau khi phun ra mấy ngụm bùn thì quần áo chấn động, bùn đất trên người cũng biến mất, một hương mặt tuấn mỹ lộ ra.

Người này chính là Mộ Hàn.

Sau khi bước vào cánh cửa do thân thể Hồng Nguyệt Phượng Hoàng hình thành, Mộ Hàn liền cảm giác thân hình bị lực đạo bàng bạc hút đi, càng không ngừng xuyên thẳng qua trong thông đạo màu đỏ, tốc độ nhanh tới mức khiến Mộ Hàn khó tin. Trong lòng của hắn biết rõ nếu dựa vào lực lượng của mình phi hành đạt tới một thành của tốc độ này cũng rất kinh người.

Giống như trôi qua nhiều năm, lại như mấy tiếng đồng hồ, rốt cuộc Mộ Hàn cũng nhìn thấy mây trắng, sau khi phân biệt vị trí của mình thì thông đạo sau lưng khép lại, mà thông đạo khép lại toàn bộ lực lượng nện vào lưng Mộ Hàn.

Vì vậy Mộ Hàn mới giáng xuống chật vật như thế.

Cũng may mắn thân thể Mộ Hàn đầy đủ cường hãn, nếu đổi thành tu sĩ Huyền Thai cảnh hoặc tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh thì nói không chừng bị lực lượng này ấn chết.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.