- May mắn thôi.
Mộ Hàn khiêm tốn cười cười, thi lễ nói:
- Bái kiến Lưu sư huynh, Lận sư tỷ, không nghĩ tới nhanh như vậy lại gặp mặt.
- tu luyện chi đạo, cũng không có cách nói ‘ may mắn ’, đây đều là do sư đệ ngươi thiên tư trác tuyệt. Chỉ riêng tốc độ tu luyện, chỉ sợ toàn bộ Thái Huyền Thiên Vực cũng không tìm ra ai sánh ngang với ngươi. So sánh với Tư Không Chiếu, ngươi mới thật sự là yêu nghiệt.
Lưu Phàm chậc chậc tán thưởng.
- Chỉ là mượn nhờ lực dược vật, có gì để khoe đâu chứ.
Một thanh âm khinh thường đột nhiên chen ngang vào, nói chuyện chính là Uông Lan ngồi xếp bằng ở cách đó không xa, cũng không biết hắn tỉnh dậy từ lúc nào nữa.
Mộ Hàn còn chưa lên tiếng, Lận Hồng Nhan đã có chút không cam lòng, cười nhạo nói:
- Có thể mượn nhờ dược vật tăng lên tu vị, đó cũng là bổn sự. Không giống như một số người, lúc từ Mệnh Tuyền tam trọng thiên đột phá đến Mệnh Tuyền tứ trọng thiên phục dụng ‘ viêm linh tâm đan ’ do Mai trưởng lão tự tay luyện chế lại vẫn có thể thất bại, thật sự là hiếm thấy.
- Ngươi...
Uông Lan lập tức đỏ bừng mặt. Lại có chút hổn hển nhìn chằm chằm vào Lận Hồng Nhan, tựa hồ như bị lời vừa rồi của nàng chọt trúng chỗ đau vậy.
Lận Hồng Nhan khóe môi hơi vểnh:
- Ngươi cái gì mà ngươi, ta nói sai chỗ nào hả?
Thấy Uông Lan hai mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-vuong/2205573/chuong-320.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.