Chương trước
Chương sau
Thứ như Thanh Châu, chỉ có "Thanh Châu Độc Hương Mộc" tự động tách ra khỏi thân cây mới có thể có được công hiệu kỳ diệu, nếu sau khi phát hiện "Thanh Châu Độc Hương Mộc" tồn tại lại đào nó ra khỏi lòng đất, mạnh mẽ ép ra Thanh Châu thì Thanh Châu đạt được sẽ lập tức biến hóa tiêu tán.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao đám cường giả Hoa Hải và những hung thú Mệnh Tuyền cảnh lại phải đợi "Thanh Châu Độc Hương Mộc" tự mình xuất thổ.

- Thân cây cũng cần phải phân phối, Thần Tiêu Thiên Tông ta chiếm năm thành, Vô Cực Thiên Tông hai thành, Đạo Tiên Lâu, Cửu Dương Tông, Huyền Đô Tông tất cả một thành.

Thấy thân cây nhô lên đã co rút lại, thân cây một lần nữa trở nên nhẵn mịn, trong lòng bàn tay Hoa Hải bỗng dưng dần hiện ra một thanh dao găm sắc bén.

Xùy~~!

Dao găm nhẹ nhàng lướt qua thân cây mấy cái, "Thanh Châu Độc Hương Mộc" trụi lủi liền tách ra, hương khí đầm đặc đến cực điểm từ mặt cắt tràn ra, rễ cây bỗng kịch liệt rung động, chỉ trong chớp mắt liền chui vào trong đất bùn biến mất không thấy gì nữa.

Tinh hoa của "Thanh Châu Độc Hương Mộc" toàn bộ tập trung ở Thanh Châu và trên cành cây, rễ cây không có bất kỳ tác dụng, hơn nữa, chỉ cần không đào cả gốc ra thì một hai ngàn năm sau, "Thanh Châu Độc Hương Mộc" sẽ lại lần nữa dài ra thân cây cao mấy mét, cũng sẽ một lần nữa thai nghén ra Thanh Châu mới.

Hoa Hải động tác nhanh chóng, hai ba lượt đã cắt thân cây thành vài đoạn, phân phối cho bọn người Tang Thiên Công.

Thấy bọn người Hoắc Nham hai mắt nhìn thẳng vào mình, Tang Thiên Công và Sở Ngọc cũng không trì hoãn, lập tức liền cắt thân cây thành mấy chục đoạn, mỗi đoạn dài ước chừng một tấc, bảo hơn ba mươi vị Địa Cực đệ tử Vô Cực Thiên Tông tiến lên, mỗi người nhận lấy một đoạn. Những tông phái khác cũng bắt chước làm theo, mỗi lần cắt đều có hương khí lộ ra, trong lúc nhất thời, trong tráo, hương khí của "Thanh Châu Độc Hương Mộc" đầm đặc tới cực điểm.

- Ân? Mộ Hàn đi đâu rồi?

Hoắc Nham bỗng nói. Nghe được thanh âm này, những Địa Cực đệ tử của Vô Cực Thiên Tông đều sững sờ, đảo mắt quét qua bốn phía, lại không trông thấy thân ảnh Mộ Hàn.

Trong đại trận phong bế này, Mộ Hàn lại lặng yên không một tiếng động hư không tiêu thất sao?

Mọi người hai mặt nhìn nhau, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi, lúc hung thú Mệnh Tuyền cảnh rút đi, bọn hắn còn nhìn thấy Mộ Hàn đang không ngừng phóng thích Chân Nguyên, nhưng sau đó toàn bộ lực chú ý của bọn hắn đều tập trung vào gốc "Thanh Châu Độc Hương Mộc" kia, quả thâth không phát giác được Mộ Hàn mất tích thế nào.

- Làm sao có thể?

Nghiêm Duy sắc mặt âm trầm, khó có thể tin cau mày lại, năm ngón tay hơi dùng sức, suýt chút nữa đã bóp nát đoạn "Thanh châu độc hương mộc" mới vừa nhận được kia.

- Tang sư đệ, xảy ra chuyện gì?

Hoa Hải chú ý tới động tĩnh bên này, lập tức đảo mắt nhìn qua.

- Hoa sư huynh, Vô Cực Thiên Tông chúng ta có một Địa Cực đệ tử mất tích.

Tang Thiên Công trong miệng nỉ non lấy, trên mặt tràn đầy thần sắc không thể tưởng tượng nổi.

- Mất tích? Nói đùa gì vậy!

Hoa Hải nhịn không được cười lên, hai mắt khẽ đảo qua mọi người của Vô Cực Thiên Tông:

- Ta nhớ các ngươi có ba mươi bốn người, bây giờ là ba mười. . .

Nói đến đây, nụ cười trên mặt Hoa Hải lập tức cứng lại:

- Ba mươi ba? Thật sự thiếu đi một người, sao có thể như vậy được

- Hoa sư huynh, hắn có phải đã bị hung thú bắt đi rồi không?

Một gã Địa Cực đệ tử Vô Cực Thiên Tông nhịn không được mở miệng nói, ánh mắt lại nhìn về phía mấy hung thú ở bên ngoài vài trăm mét. Thấy bọn người Hoa Hải bọn người đã phân phối xong Thanh Châu và thân cây, những hung thú kia biết rõ mình đã không còn bất kỳ hi vọng nào nữa, đều gào thét lui ra khỏi cốc, trong thanh âm tràn ngập không cam lòng cực độ.

Nghe được lời này của hắn, trái tim không ít người đều nhảy lên, cảnh giác quan sát bốn phía.

- Tuyệt đối không thể!

Hoa Hải quả quyết lắc đầu, trầm giọng nói:

- Đừng nói hung thú Mệnh Tuyền cảnh không có khả năng phá vỡ ‘ Cửu Chuyển Quy Linh Đại Trận ’, cho dù thật sự xông vào trong trận, ta cũng sẽ có cảm ứng, nhưng khi ‘ Thanh Châu Độc Hương Mộc ’ xuất thổ, ta lại không phát hiện đại trận xuất hiện chút biến hóa nào cả.

- Nếu như là hung thú Vạn Lưu cảnh thì sao?

Một thanh âm đột nhiên chen lời nói.

- Vạn Lưu cảnh?

Hoa Hải ngẩn người, có chút không quá xác định nói:

- Có lẽ không thể nào đâu. Nếu thật là hung thú Vạn Lưu cảnh ra tay, sao lại chỉ bắt mình hắn, lại buông tha chúng ta, còn tùy ý để chúng ta đoạt Thanh Châu và thân cây tới tay nữa? Một đầu hung thú Vạn Lưu cảnh đủ để đánh chết toàn bộ chúng ta rồi!

- Vậy hắn mất tích thế nào?

Không chỉ có bọn người Hoa Hải và Tang Thiên Công trong lòng mê hoặc không thôi mà những đệ tử tông phái khác vừa mới biết rõ tình huống cũng đều kinh ngạc trao đổi ánh mắt. Cho dù khó để giải thích Mộ Hàn biến mất thế nào, nhưng việc hắn mất tích là sự thất không thể chối bỏ, tất cả mọi người nhịn không được có chút nghi thần nghi quỷ.

- Chư vị, chúng ta lập tức quay về Ẩn Long Điện.

Một lát qua đi, Hoa Hải đột nhiên lên tiếng:

- Về phần Mộ Hàn bị mất tích kia, chỉ có thể thuận theo ý trời thôi.

Nghe được lời này của hắn, Tang Thiên Công và Sở Ngọc lại cười khổ trao đổi ánh mắt, Mộ Hàn chỉ có tu vị Huyền Thai tam trọng thiên, mất tích ở "Hắc Long Tử Uyên" này, trên căn bản là kết cục hữu tử vô sinh. Đội viên xuất hiện tử vong, bọn hắn lần này sợ là không chiếm được một điểm công huân.

Bất quá, Cung Hạo sư huynh có lẽ sẽ có đền bù tổn thất a!

Trong tâm niệm, Tang Thiên Công và Sở Ngọc vô ý thức nhìn về phía Nghiêm Duy cách đó không xa.

Không bao lâu, bên dưới đại trận nứt ra lại bắt đầu khép lại, tất cả đệ tử Huyền Thai cảnh đều khoanh chân ngồi xuống, chậm rãi phóng thích Chân Nguyên, mà mười hai tên cường giả Mệnh Tuyền cảnh Hoa Hải lại hướng xa xa, lần nữa điều khiển "Cửu Chuyển Quy Linh Đại Trận", theo đường cũ ầm ầm phóng ra ngoài cốc.

Vên tráo lục ý dạt dào biến mất không lâu, trong một khe rãnh thâm thúy, hư không đột nhiên có chút khởi động, thân ảnh Mộ Hàn lăng không dần hiện ra.

- ‘ Linh Ẩn Đồ Lục ’ phối hợp với ‘ Thái Hư Động Thần Quyết ’ tiến hành ẩn nấp, quả nhiên vô cùng thần diệu, ngay cả Hoa Hải cũng không thể phát giác.

Mộ Hàn thầm thở ra, thủ đoạn ẩn nấp của mình đã có thể giấu diếm được Hoa Hải "Mệnh Tuyền thất trọng thiên", vậy thì có thể giấu diếm được tất cả hung thú Mệnh Tuyền cảnh trong "Hắc Long Tử Uyên". Chỉ cần không gặp phải hung thú Vạn Lưu cảnh, hắn liền có thể đi ngang trong "Hắc Long Tử Uyên" rồi.

Mà tỷ lệ g ặp phải hung thú Vạn Lưu cảnh thật sự quá nhỏ, "Hắc Long Tử Uyên" vô cùng rộng lớn, nhưng hung thú Vạn Lưu cảnh trong phiến khu vực này tuyệt đối có thể đếm được trong lòng bàn tay.

Ý niệm xoay chuyển, Mộ Hàn liền tâm thần đại định.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.