- Mộ Hàn, ngươi cho rằng chạy ra khỏi ‘ Vực Giới Sát Tràng ’ là an toàn? Việc này vẫn chưa xong!
Xoay chuyển ánh mắt, Cố Tranh nhìn qua Mộ Hàn, trên gương mặt tục tằng không chút che dấu sát cơ nồng đậm, hắn chặn đường chẳng những khiến bọn người Mộ Hàn thành công đào thoát, thậm chí tay của hắn cũng bị Vũ Hóa Cảnh Mộ Hàn gây thương tích, đối với hắn đây chính là nhục nhã.
Mộ Hàn cười lạnh nói:
- Việc này xác thực không để yên, ta hủy diệt một kiện cao phẩm đạo khí, tổn thất này cuối cùng sẽ tìm lại trên người của ngươi đấy.
- Tốt! Tốt!
Cố Tranh giận quá thành cười, nói:
- Muốn tìm tổn thất trên người của lão tử, vậy phải xem ngươi có sống tới ngày đó hay không.
Dứt lời, Cố Tranh cũng không dừng lại ôm Cơ Vân Trúc nhảy xuống bình đài, chỉ lập loè mấy lần thân ảnh liền biến mất khỏi tầm mắt của bọn người Mộ Hàn. . .
Vũ Long quán, nơi đóng quân của Vũ Long Thiên Tông trong Cổ Linh Thành.
- Ah!
Qua chừng một phút sau, trong một gian phòng tinh mỹ của Vũ Long quán, vừa mới tỉnh lại Cơ Vân Trúc nhìn gương mặt biến hình của mình trong gương, lập tức hét lên như bệnh tâm thần, nàng rống to lên:
- Mộ Hàn, ta muốn giết ngươi, ta muốn giết ngươi. . .
Lời còn chưa dứt, Cơ Vân Trúc đã như nổi điên lao ra khỏi phòng.
- Vân Trúc sư muội, nơi này là Cổ Linh Thành!
Cố Tranh thấy thế ăn cả kinh, vội vàng ngăn nàng lại.
trong Cổ Linh Thành có quy củ không đánh nhau nhiều năm qua như vậy, ai cũng không thể phá hư, đây chính là chỗ lối ra "Vực Giới Sát Tràng", để tránh phong ấn sụp đổ. Nếu như Cơ Vân Trúc thực chạy tới Vô Cực quán tìm Mộ Hàn động thủ, cho dù tỷ phu của nàng là Tư Không Chiếu cũng không thể bảo hộ nàng.
- Cổ Linh Thành?
Ba chữ này lọt vào trong tay của nàng ta, Cơ Vân Trúc thanh tỉnh một ít, nhưng mà nàng lập tức nghiến răng nghiến lợi, nói:
- Đáng chết! Phế vật, tất cả đều là phế vật! Bình thường còn không ngừng nói mình có bao nhiêu lợi hại trước mặt của ta, nhưng hôm nay hơn mười người rõ ràng còn bại trong tay đám tiểu tử kia, làm cho bọn chúng an toàn lui về Cổ Linh Thành!
Nghe nói như thế sắc mặt Cố Tranh lập tức trở nên lúc đỏ lúc trắng, Cơ Vân Trúc nói lời này là mắng luôn cả hắn, cho dù sớm biết tính cách của Cơ Vân Trúc nhưng cũng không nén được tức giận, nếu đổi thành người khác, hắn đã sớm phẩy tay áo bỏ đi, nhưng mà Cơ Vân Trúc trong Vũ Long Thiên Tông hậu trường thật sự quá lớn.
- Cố Tranh sư huynh, thanh ‘ Hàn Sương Kiếm ’ của ta đâu rồi?
Cơ Vân Trúc giọng the thé nói:
- Ngươi không có đoạt được nó lại sao?
- Ân?
Cố Tranh sững sờ, lúng ta lúng túng không nói, lúc hắn chặn đường bọn người Mộ Hàn, chỉ lo đoạt lại Cơ Vân Trúc, đúng là quên cao phẩm đạo khí này đi.
Xem xét thần sắc của hắn, Cơ Vân Trúc liền biết chính mình đoán đúng, sắc mặt trở nên khó coi:
- Cố Tranh sư huynh, ngươi có thể đi ra ngoài. Phế vật chính là phế vật, vừa đến thời khắc mấu chốt thì không có chút tác dụng gì cả.
Dừng lại một chút, lại nói tiếp:
- Ta phải báo cho Nhị tỷ, bảo nàng lập tức tới Cổ Linh Thành, nếu không thê tự tay bầm thây tên khốn Mộ Hàn thành vạn đoạn, nghiền xương thành tro, cơn tức này ta không nuốt trôi được.
Gương mặt Cố Tranh biến thành màu đen, bờ môi run rẩy.
Vừa rồi Cơ Vân Trúc vẫn mắng gián tiếp hắn là "Phế vật ", nhưng bây giờ Cơ Vân Trúc lại trực tiếp vào mặt của hắn. Hít sâu một hơi, Cố Tranh đè xuống tức giận trong lòng, bắt buộc chính mình nặn ra nụ cười, nói:
- Đã như vầy, Vân Trúc sư muội, ta liền cáo từ.
- Hừ!
Cơ Vân Trúc chỉ phất phất tay, mí mắt không ngẩng lên, lập tức cúi đầu suy nghĩ.
- Hô!
Trong Vô Cực Quán, Mộ Hàn ngồi xếp bằng trên giường rốt cục mở to mắt, thở ra trọc khí, vận chuyển "Tử Ngọc Sinh Yên Quyết" gần nửa giờ, cảm giác mệt mỏi rốt cuộc giảm bớt thật nhiều, bởi vì kíp nổ "Xích Diễm kiếm" nên tâm cung bị thương, tới bây giờ vẫn đau đớn không chịu nổi.
Thùng thùng!
Tiếng đập cửa vang lên.
- Vào đi.
Mộ Hàn đứng lên, cửa phòng lập tức mở ra, một dáng người tư thái yểu điệu đi vào trong phòng, nữ tử áo đỏ có dung mạo tuyệt trần, ước chừng hai mười bảy mười tám tuổi, trên miệng luôn nở nụ cười ôn nhu nhẹ nhàng khiến người ta ưa thích, giống như đang tắm trong gió xuân, không ai không sinh ra hảo cảm với nàng với cái nhìn đầu tiên.
Thần kỳ nhất là Mộ Hàn từ trên người nữ tử này không phát hiện ra chút khí tức nào cả, cái này cũng chỉ có một khả năng, nàng thực lực đã xa xa siêu ra bản thân cảm ứng.
Chẳng lẽ là vị trưởng lão nào đó của Vô Cực Thiên Tông phái tới đóng ở Cổ Linh Thành?
Ánh mắt Mộ Hàn hơi hỏi thăm nữ tử sau lưng, chính là Kỷ Vũ Lộ, Lăng Nghị, Ôn Siêu cùng Hạng Thần theo sát sau lưng nàng đi vào. Thời điểm này Hạng Thần đã khôi phục năng lực hành động.
- Mộ Hàn sư huynh, đây là Úc Kim Hương trưởng lão.
Kỷ Vũ Lộ vội vàng giới thiệu, trong ánh mắt nhìn qua nữ tử này tràn ngập sùng kính.
- Úc trưởng lão đã biết rõ tao ngộ của chúng ta trong ‘ Vực Giới Sát Tràng ’, Hạng Thần sư đệ trúng‘ Phong Long Chỉ ’ cũng được Úc trưởng lão bài trừ.
- Bái kiến Úc trưởng lão.
Mộ Hàn liền vội vàng khom người thi lễ.
Úc Kim Hương hơi khoát tay ngăn lại, đôi mắt dễ thương của nàng đảo qua thật nhanh, sau khi nhìn thấy mấy cái túi thì cười nói:
- Mộ Hàn, các ngươi đúng là thu hoạch không tệ, ngay cả Hàn Sương Kiếm của Cơ Vân Trúc cũng lấy được. Cơ Vân Trúc ta có nghe nói qua, thật sự ngang ngược càn rỡ, không ít đệ tử Vô Cực Thiên Tông của chúng ta bị nàng ta ăn hiếp qua, nhưng mà đây chỉ là đệ tử hai tông náo với nhau, ta làm trưởng lão cũng không thể nhúng tay, nếu không rất dễ dàng sinh ra phân tranh lớn. Ngươi lần này giáo huấn nàng ta một lần, cũng xư ác khí cho đệ tử tông môn.
Hơi ngưng lại, Úc Kim Hương lời nói xoay chuyển.
- Nhưng mà Cơ Vân Trúc bị nhục nhã lớn như vậy, tuyệt sẽ không từ bỏ ý đồ, nhất định sẽ trả thù các ngươi. Trong Cổ Linh Thành còn khá tốt, nếu như rời khỏi thành trì này, vậy khó mà nói. Đại tỷ của Cơ Vân Trúc chính là hôn thê cua Đại Long thiên tử...
Nói đến bốn chữ "Đại Long thiên tử" này, ngay cả Úc Kim Hương cũng ngưng trọng lên, hiển nhiên cực kỳ kiêng kị.
- Úc trưởng lão, tên Tư Không Chiếu kia có lai lịch gì?
Mộ Hàn nhịn không được nói ra, "Đại Long thiên tử" Tư Không Chiếu hẳn là đệ tử trẻ tuổi của Vũ Long Thiên Tông, thực lực đạt tới "Vạn Lưu tứ trọng thiên " khủng bố, chuyện này quá biến thái rồi.
Lúc ở Việt quốc Liệt Sơn Thành, trong mắt Mộ Hàn, Mộ Tinh Lăng, Mộ Tinh Vũ chính là thiên tài võ đạo có một không hai, mười sáu tuổi đã đạt tới Không Cốc Cảnh chính là siêu cấp thiên tài, nhưng mà sau khi đi vào Vô Cực Thiên Tông thì Mộ Hàn mới biết được mình trước kia chẳng qua là ếch ngồi đáy giếng mà thôi.
Toàn bộ Thái Huyền Thiên Vực, tư chất như Mộ Tinh Lăng đúng là quá nhiều, thiên tài tuyệt diễm như Bạch Phiêu Phiêu cũng nhìn mãi quen mắt.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]