Chương trước
Chương sau
Kim Giác Lang Vương biến hóa bất ngờ khiến tâm thần Mộ Hàn kinh ngạc, tuy hung thú không biết nói chuyện, nhưng mà Mộ Hàn lại có thể cảm giác được giờ phúc này sát khí của hắn đã đạt tới đỉnh điểm, giống như hận không thể lập tức cắn mình thành hai đoạn.

Ân?

Trong nháy mắt lại nhay qua vài chục mét, một kiến trúc bỗng nhiên hiện ra trước mặt hắn.

Đây hẳn là biên giới của Hắc Ma cốc?

Mộ Hàn giật mình nhìn qua, lập tức kinh hỉ như điên, giống như hăng máu gà, kéo thân hình tràn ngập mỏi mệt cùng đau đớn lao tới, bộc phát tốc độ trong nháy mắt, hắn đạp mạnh một cái lao thẳng về kiến trúc trước mặt, tốc độ nhanh hơn gấp đôi.

Kim Giác Lang Vương sau lưng rống to liên tục, tiếng răng rắc không ngừng vang lên bên tai, nhưng mà không biết vì sao nó chạy chậm lại không ít.

Mộ Hàn cũng không phát hiện dị trạng của nó, chỉ dốc sức liều mạng lao tới mà thôi.

Sau khi vượt qua vài trăm mét, kiến trúc như ẩn như hiện ra đã ở trước mặt, dĩ nhiên là một tòa cung điện màu đen khổng lồ. Ngoài điện cổ thụ che trời, mà trên tường có dây keo chằng chịt khắp nơi. Giờ phút này cổng chính mở hờ, trong điện đen sì, dường như ẩn chứa nguy hiểm vô hạn.

- Hắc Ma điện!

Mộ Hàn vẻ sợ hãi cả kinh, đây không phải biên giới Hắc Ma cốc, mà là chỗ sâu nhất của Hắc Ma cốc. Trong địa đồ của Mộ Thanh Long có đánh dấu vô cùng chính xác, nhưng mà ở đây viết hai chữ cấm địa, nghe nói tiến vào điện này không có kẻ nào còn sống đi ra ngoài.

Lại là Hắc Ma cổ điện!

Trong lòng Mộ Hàn nở nụ cười khổ, thời điểm này hắn đã hiểu vì cái gì Kim Giác Lang Vương lại đột nhiên trở nên điên cuồng như vậy, nó muốn đánh chết mình ngoài điện.

Quay đầu lại nhìn qua, Kim Giác Lang Vương vẫn còn ngoài mấy chục thước, tốc độ càng ngày càng chậm, nhìn thấy cổ điện này trong mắt đầy hoảng sợ.

Nhưng mà đừng nhìn nó sợ hãi rụt rè, nếu như Mộ Hàn chưa vào cổ điện thì Kim Giác Lang Vương khẳng định sẽ lập tức khôi phục xu thế hung ác ngay.

Tiến vào hay không?

Ý niệm này hiện ra trong đầu của Mộ Hàn, tiến vào Hắc Ma điện thì hẳn phải chết không thể nghi ngờ, nếu như ở bên ngoài hắn cũng phải chết không nghi ngờ.

Mộ Hàn rất rõ ràng trạng thái của mình bây giờ, chạy trốn thời gian dài như vậy hắn đã dầu hết đèn tắt, nếu như không có cổ điện này thì hắn không chèo chống được ba phút.

Chút thời gian như vậy hắn không thể chạy tới biên giới Hắc Ma cốc.

A!

Mộ Hàn hung ác cắn răng một cái, đều là chết, chẳng bằng vào trong Hắc Ma điện hài cốt không còn, còn tốt hơn biến thành vật bài tiết của Kim Giác Lang Vương.

Đã hạ quyết tâm, Mộ Hàn cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm, lại có cảm giác giải thoát.

Trong nháy mắt sau đó Mộ Hàn vận chuyển chân khí còn sót lại trong người, như gió lao thẳng qua cửa điện, tiến vào bên trong.

NGAO!

Ngoài điện thân hình Kim Giác Lang Vương đột nhiên dừng lại, cực kỳ không cam lòng gào rú một tiếng, sau đúng đó không dám dừng lại một giây, nhanh như chớp xoay người chạy đi.

...

Hư không có chút chập trùng, ánh sáng hoa mắt hiện ra.

Thân hình xuyên qua cửa điện hắn lập tức từ trong bóng tối đi ra ánh sáng chói mắt, Ánh sáng này khiến cho Mộ Hàn vô ý thức nheo mắt lại, rồi sau đó hai chân bước vào thực địa.

Vài giây sau Mộ Hàn mới thích ứng được hào quang này.

Hình ảnh trong điện trở nên rõ ràng hơn, hiện ra trước mặt Mộ Hàn chính là thông đạo dài, trong thông đạo này chất đầy xương trắng của nhân loại và hung thú, cũng không biết chúng ở chỗ này tồn tại bao lâu, chỉ bước nhẹ lên là hóa thành bột mịn.

Kim Giác Lang Vương không biết có đi vào hay không?

Mộ Hàn vô ý thức quay đầu nhìn lại, đã thấy cửa điện đen kịt, ngăn cách toàn bộ cung điện nhìn ra ngoài. Nội tâm Mộ Hàn ngạc nhiên, thử thăm dò lui lui ra phía sau hai bước, sắp tới cửa điện thì một đạo lực lượng cường hoành bỗng nhiên hiện ra, không cho hắn lui lại chút nào.

Hắc Ma cổ điện này là thế giới phong bế, chỉ có thể vào, không thể đi ra.

Ông!

Phút chốc trong cổ điện có tiếng nổ lớn, thông đạo hư không kích động như sóng triều, ngay sau đó liền có một đạo khói đen từ cúi thông đạo bay ra.

Trong sương mùy ẩn chứa kịch độc, còn cách xa mấy chục thước, toàn thân của Mộ Hàn nhũn ra, mê muội.

Hắn đã hiểu xương trắng ở nơi này vì sao hình thành rồi, đoán chừng dùng không bao lâu mình cũng là một bộ xương ở đây.

Ý niệm của Mộ Hàn vận chuyển thật nhanh, trong nội tâm thầm than, khói đen này quét qua, tối đa hai giây đã bao trùm thân thể Mộ Hàn.

Bịch!

Cảm giác mềm yếu và mê muội càng kịch liệt, Mộ Hàn không nhịn được nữa mềm nhũn nằm co quắp dưới đất, nheo hai mắt lại chờ thời khắc cuối cùng hàng lâm.

Oanh!

Đang lúc lúc này tâm cung của Mộ Hàn đột nhiên nổ đùng.

Sương mù che chắn đã tiêu tán, "Tử Hư Thần Cung" hiển thị ra hoàn toàn, chợt có hàng tỉ đạo ánh sáng từ mi tâm bắn ra, bao trùm thân thể của hắn vào trong, chẳng những cảm giác không khỏe biến mất toàn bộ, khói đen bay tới cũng bị ngăn cản ở bên ngoài.

Cảm nhận được tâm cung chấn động, Mộ Hàn ngạc nhiên mở to mắt, mặc cho khói đen phiêu đãng thế nào, cũng khó khăn tới gần Mộ Hàn.

- Lại là ‘ Tử Hư Thần Cung ’!

Mộ Hàn phản xạ có điều kiện giống như ngẩng lên sờ sờ mi tâm, lần trước Mộ Phi Hổ trong Mộ gia Ngoại Sự Đường ra tay với hắn, là "Tử Hư Thần Cung" đột nhiên phát lực thu chân khí của Mộ Phi Hổ, giúp hẵn miễn bị thương, mà lúc "Tử Hư Thần Cung" xuất hiện chính là lúc cứu vãng tính mạng của hắn..

Tử Hư Thần Cung cất dấu bí mật gì?

Trong nội tâm Mộ Hàn nỉ non và vươn người đứng lên, mặc dù biết rõ mình bây giờ không có khả năng tìm được đáp án, trong đầu vẫn không nhịn được nghĩ ngợi lung tung.

Ngơ ngác đứng thật lâu, Mộ Hàn cất bước đi về phía trước.

Có thể tiếp tục sống sót, không ai muốn tử vong. Mộ Hàn phải nghĩ biện pháp mau chóng rời khỏi cung điện quái quỷ này, nếu không hắn không chết trong miệng Kim Giác Lang Vương thì cũng chết trong kịch độc của Hắc Ma điện, ngược lại còn có khả năng bị đói chết nữa chứ.

Thông đạo này rộng mười mét, dài đến trăm mét, tường cao hai bên sừng sững, trên đầu lại phong bế.

Càng đi lên phía trước thì khung xương trên lối đi càng thưa thớt, chúng khi còn sống có thực lực cường đại. Bằng không đã sớm chết ở cửa rồi chứ không đi tới đây được, không có thực lực cường đại thì không thể chống lại được khói độc này.

Một di cốt hung thú cao ba trượng hiện ra, thông đạo trở nên sạch sẽ, đi thẳng đến cuối thông đạo, Mộ Hàn nhìn thấy một khung xương nhân loại.

Người này còn bảo trì tư thế ngồi xếp bằng, xương sống thẳng tắp.

Nhìn thấy bộ xương khô nà Mộ Hàn giật mình, có thể chèo chống đến được đây thì hắn khi còn sống thực lực nhất định phi thường kinh người. Ở thế giới bên ngoài có lẽ hắn cũng là nhân vật phong vân một cõi, lại không nghĩ rằng hội lại không công chết trong Hắc Ma cổ điện, biến thành một đống xương cốt.

Mộ Hàn thở dài trong lòng, đang tiếp tục đi lên phía trước, ánh mắt đột nhiên bị một đạo hàn quang giữa hai chân người này hấp dẫn, là đoản kiếm không vỏ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.