Mộ Thiết Sơn kinh hãi, hoàn toàn không nghĩ tới Mộ Hàn lại to gan như vậy.
Phát hiện bóng lưng của lão giả kia đột nhiên cứng đờ, Mộ Thiết Sơn thầm kêu không ổn, gương mặt trầm xuống, khiển trách:
- Mộ Hàn, ngươi là tiểu hài tử vừa đột phá Ngoại Tráng Cảnh mà thôi, làm gì mà hiểu Văn Phổ, dám ở trong Thanh Long Các hồ ngôn loạn ngữ, còn không mau xin lỗi lão nhân gia đi.
Nhưng mà, Mộ Thiết Sơn vừa mới dứt lời, lão nhân kia bắn người, cười tủm tỉm nói:
- Thiết sơn, ngươi mang tiểu tử này tới là ai vậy, rất không giống bình thường nha.
Mộ Thiết Sơn càng nhút nhát, kiên trì nói:
- Thúc thúc, hắn gọi là Mộ Hàn, phải..
Hắn chính là thúc thúc của Mộ Thiết Sơn.
Trong lòng Mộ Hàn chấn động, thần sắc khác biệt thật lớn với Mộ Thiết Sơn, biểu hiện trên mặt không có chút kinh hãi nào cả, chỉ có chút tò mò đánh giá lão đầu áo xanh này, tóc trắng lông mi trắng, nhưng mà làn da hồng nhuận như da em bé, trên mặt không thấy nếp nhăn nào cả.
- Là cái gì? Ngươi muốn nói hắn là cái gì? Hắn có quan hệ với lão phu sao?
Không chờ Mộ Thiết Sơn nói hết lời, nụ cười chân thành trên mặt lão giả đen lại, hai gò má vặn vẹo dữ tợn gào thét.
- Mang tiểu thí hài này cút đi cho lão phu! Lập tức! Lập tức! Nếu không phải nhìn ngươi là cháu trai duy nhất của lão phu, lão phu sớm một cước đá ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-vuong/2204878/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.