Giáo sĩ giải thích.
“Tiếng do thái cổ không có nô lệ, cái mà chúng ta đã dịch thành nô lệ thực chất là người hầu, những người hầu được đối xử như con người.
Thậm chí nếu người chủ đánh một nô lệ, anh ta có thể bị trừng phạt giống như những vết thương mà nô lệ phải chiu, và nô lệ còn ngay lập tức được trả tự do.
Mắt cho mắt, răng cho răng, nếu một nô lệ bị đánh hỏng mắt hoặc răng, anh ta ngay lập tức được trả tự do.
Việc đánh chết nô lệ chắc chắn là hiểu nhầm, ở đây có ý rằng nếu một người đánh một nô lệ, nếu như nô lệ không chết ngay mà chết sau hai ngày thì người chủ sẽ là vô tội, bởi vì có nhiều nguyên nhân cho cái chết sau hai ngày.
Việc này nhằm bảo vệ quyền lợi và tránh oan sai vào thời đó, thời mà khoa học kỹ thuật còn chưa phát triển để có thể có bất kỳ ai có thể hiểu biết nguyên nhân chết một cách chính xác nhất”
Lộc Động Đình nhăn mặt, giả vờ nôn khan và nói với giáo sĩ.
“Anh bạn nói chuyện một cách ghê tởm như cuốn sách ghê tởm về con quái vật ghê tởm khát máu của bạn.
Tôi biết rằng người do thái có 2 kiểu nô lệ được viết trong kinh thánh.
Một là dành cho những người do thái, họ được trả tự do sau 7 năm.
Nhưng họ phải bỏ vợ, nếu như không bỏ lại vợ và con, cả gia đình họ sẽ là nô lệ mãi mãi.
Và một dành cho các nô lệ khác, những nô lệ mà chủ của họ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-tru-vo-dich-nua-nong-dan/993433/chuong-213.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.