Nhân lúc giáo sĩ tạm ngừng, Lộc Động Đình đi vào nhà lấy một chiếc bàn nhựa và nước ra, tất nhiên chỉ là nước sôi để nguội mà thôi.
Rót một ly nước, đưa cho giáo sĩ.
“Làm hớp nước cho nhuận hầu rồi tiếp tục nói chuyện.
Đừng vội, hôm nay là thứ 7, nếu anh không có việc thì tôi rảnh cả ngày, nếu muốn tôi có thể mời anh bữa trưa.
Tất nhiên không phải là nhà hàng gì cả, tôi là học sinh nghèo cho nên chỉ có thể mời anh cơm thịt kho trứng mà tôi làm thôi.”
Giáo sĩ nói một tiếng cảm ơn rồi nhận lấy ly nước ừng ực uống cạn, nghe Lộc Động Đình nói trong lòng cũng thoải mái hơn một chút, cười cười nói.
“A! không có gì, tôi cũng không phải là người kén ăn, ngày xưa nhà tôi cũng không khá giả, hồi tôi đi học cấp 3 còn phải ở nội trú.
Thức ăn ở nhà ăn trường học thì quả thực một lời có thể nói hết, TỆ! Cực kỳ tệ, và tôi vẫn có thể ăn suốt 3 năm cấp 3.
Ừm ! Nói vậy nhưng tôi nghĩ rằng tôi sẽ không ở lại ăn trưa với anh.
Anh biết đấy, chúng ta chỉ mới gặp lần đầu, không những thế chúng ta hiện tại coi như là đối thủ.”
“Ha ha...!
Không cần phải nghiêm túc như thế đâu anh bạn, thật sự tôi không coi anh là đối thủ.
Thật ra tôi tranh luận với anh chỉ vì tôi cảm thấy thú vị mà thôi.
Anh nghĩ rằng tôi ghét chúa hay người theo đạo thiên chúa sao?
Không anh hiểu nhầm rồi, tôi không ghét chúa, tôi cũng không ghét
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-tru-vo-dich-nua-nong-dan/993428/chuong-208.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.