Nói đến đây Storm Storm Storm cười thần bí nói. “Có thể các ngài đoán không ra thịt chó này có lai lịch thế nào. Lai lịch của thịt chó cũng là điều khá thú vị. Vốn dĩ đất nước này họ có thể chế biến và ăn mọi loài động vật trừ người, chó càng là món ăn khoái khẩu nhất của họ. Và quân đội huê kỳ đã đổ bộ tới khoảng năm ngàn con chó nghiệp vụ được huấn luyện kỹ càng nhất xuống để tìm kiếm các hầm bí mật dưới lòng đất và những chiếc bẫy do dân quân du kích chế tạo. Chỉ là kế hoạch cuối cùng phải chịu thất bại cực kỳ nặng nề, những chú chó nghiệp vụ này, có không ít là lực lượng tinh nhuệ của quân đội huê kỳ, thật nhiều trong sống chúng đã từng lập công ở nơi khác, có quân công và quân hàm khá cao. Nhưng cho dù vậy, giống như một sự bí ẩn nào đó, những con chó cứ biến mất dần biến mất dần một cách cực kỳ bí ẩn, cho tới khi quân đội huê kỳ hoàn toàn rút chạy khỏi thuộc địa thì cũng chỉ còn hơn hai trăm con chó có thể trở về. Điều này trở thành một sự kiện bí ẩn nhất nhì trong lich sự quân sự của huê kỳ.” Rick Sanchez nhịn không được nói. “Có gì là bí ẩn đâu, bị Việt Minh bắt làm thịt hết rồi, đem chó qua săn Việt Minh thì cũng đúng là một ý tưởng thiên tài. Tôi nhớ nước Tàu có một câu khá đúng trong trường hợp này, bánh bao thịt ném chó, một đi không trở lại. Dùng chó săn Việt Cộng một đi không trở lại, không thành rựa mận cũng dồi, hấp, rựa mận... bảy món không thiếu món nào. Cứ như Lộc Động Đình vừa nói, một đĩa thịt chó một cút quốc lủi, đảm bảo là tuyệt... Đúng rồi tuyệt cú mèo! Nói là Việt Minh săn bắt hết cũng không phải, bởi vì còn những nguyên nhân khác, như là khí hậu không phục, bệnh tật, tai nạn... Nhưng là tính ra cũng phải đến chín phần là trở thành đồ ăn cho Việt Minh, phải nói là ngàn dặm đưa cơm hộp, chẳng khác gì người giao hàng hết, biết Việt Minh điều kiện gian khổ.” Storm Storm Storm cười nói. “Ha ha ha ... Ngài Rick Sanchez nói thật chuẩn, tổ tiên của tổ tiên chúng tôi cũng kể lại như vậy. Hơn năm ngàn chó nghiệp vụ, được huấn luyện bài bản và chuyên nghiệp, trở về chỉ có hai trăm có lẻ. Sự thật là nhà cầm quyền rõ ràng là biết điều đó, nhưng lại biến thành điều bí ẩn. Chuyện này cũng đã là quá khứ mấy chục ngàn nằm rồi, dù sao cũng đều là người chết, thậm chí đến nắm xương cũng chẳng còn, chúng ta cũng không cần nói về việc này. — QUẢNG CÁO —
Mà ngài Rick Sanchez cũng biết về Việt Minh Việt Cộng? Tôi không hiểu lắm nhưng thời gian của thế giới của ngài Rick Sanchez có giống như thời gian của thế giới chúng tôi hay không?” “Biết, biết... tất nhiên tôi biết họ. Đó là một thời gian thú vị, khi tôi tìm kiếm để giết một Rick khác, thằng ngốc ấy lại là một nhà khoa học quân sự của quân đội. Hắn đến Việt Nam, tôi tìm thấy và giết thằng ngốc đó ở đó, thật tiếc hắn lại cũng không phải Weird Rick. Lúc ấy tôi cũng gặp mấy người bạn của tôi, hai người trong số họ là Việt Minh, và một trong số họ là lính Mỹ, tù binh của Việt Minh. Hẳn là biết ông ta chứ Lộc Động Đình, lão già Ruben Ridley.” Lộc Động Đình gật đầu nói. “Đúng vậy tôi biết ông ta, một lão già vô gia cư, luôn lẩm bẩm về Triều Tiên và Trân Châu cảng. Ông đã xây cả một công viên trong người ông ấy.” Nói nói Lộc Động Đình dùng tay chỉ vào Rick Sanchez và nói với Storm Storm Storm. “Ông ta có thể xây cả một công viên trong cơ thể người, và ông ta nghĩ rằng cướp biển tuyến tụy là điều tuyệt vời.” Sau đó cũng mặc kệ Storm Storm Storm nghe có hiểu hay không, Lộc Động Đình tiếp tục nói với Rick Sanchez. “Thành thật mà nói Rick à, mặc dù tôi chưa từng được đi dạo trong công viên cơ thể người của ông, và cũng không muốn, tôi không muốn phải chạy trốn cơn lũ phân khi đập cơ thắt bị vỡ. Nhưng tôi cũng cảm thấy cướp biển tuyến tụy không phải là điều thú vị, ông quá cứng đầu, nó cũng giống như lần ông lừa trả đũa Morty vì cậu ta cho rằng bể a xít giả của ông là ý tưởng tồi. À đúng rồi, tôi lại nhớ đến kết cục của Ruben Ridley, ông đã ném cái xác của ông ta vào không gian, sau đó phóng to và cho nổ tung như pháo hoa. Ồ ...! Rick ! Tôi phát hiện một điều thật thú vị, bạn bè của ông cuối cùng cũng không có kết cục tốt. Để xem nào Mr. Nimbus biến thành kẻ thù, Ruben Ridley biến thành pháo hoa... Còn nói đến thảm nhất phải là Người chim (Birdperson) nhỉ, không chỉ bị giết chết hai lần, còn bị cải tạo thành nửa người nửa máy, sau đó phát hiện ra rằng vợ mình bị giết, và cuối cùng bị ông giam giữ đằng sau tủ đựng dụng cụ, thậm chí ông còn nói dối về đứa con gái của anh ta. — QUẢNG CÁO —
Thảm, quá thảm! Tôi chắc chắn sẽ không bạn bè gì với ông hết Rick à, ông là một ông già khốn nạn, trở thành bạn của ông kết cục không tốt chút nào. Mr. Numbus thật thông minh, nếu còn là bạn thì cái kết của gã đồng bóng ấy không biết sẽ thế nào. Để tôi nhớ xem nào, còn ai nữa nhỉ? Đúng rồi! Ông Poopybutthole, một người bạn lâu năm của cả gia đình ông. Phải nói rằng ông ấy là một người bạn tuyệt vời nhất, Beth đã bắn ông ấy chỉ vì ký ức về Ông Poopybutthole chỉ toàn là điều tốt đẹp. Và thật buồn cười, chỉ vì điều đó, chỉ vì là một người bạn tuyệt vời của gia đình ông mà ông Poopybutthole suýt nữa bị giết.” “Đủ rồi Lộc Động Đình, chúng ta đang nghe câu chuyện về tổ tiên của tổ tiên của gia tộc Storm. Tôi nghĩ chúng ta nên tôn trọng điều đó.” Rick Sanchez cực kỳ khó chịu vì bị Lộc Động Đình châm chọc đâm vào đúng ngay chỗ đau của ông ta, nhưng không thể đánh được, mắng thì mắng không lại. Lộc Động Đình vũ lực lại cao, lại biết khá nhiều về Rick Sanchez, trong khi Rick Sanchez gần như không có gì hiểu biết về Lộc Động Đình, bởi vậy đành phải chuyển hướng câu chuyện trở lại với Storm Storm Storm. Lộc Động Đình cũng chợt nhớ tới đang nghe Storm Storm Storm kể chuyện, hơi có chút xấu hổ, cười xin lỗi Storm Storm Storm sau đó ý bảo Storm Storm Storm tiếp tục. Storm Storm Storm thấy Lộc Động Đình và Rick Sanchez chuyển hướng sang phía mình cũng cười cười bỏ qua, dù sao Storm Storm Storm là không cảm thấy mình có khả năng phát giận với Rick Sanchez và Lộc Động Đình. Người trước là một nhà khoa học, địa vị cao cả, trí tuệ siêu quần, cả đế chế và Hoàng đề hiện đang cần người này cứu giúp, người sau thì vũ lực quá cao, Storm Storm Storm chỉ có thể lắc đầu không dám không dám. Cho nên Storm Storm Storm chỉ có thể cười cười và tiếp tục câu chuyện đang kể dở. “Chúng ta tiếp tục nói về tổ tiên của tổ tiên chúng tôi nhỉ. Lúc ấy, sau khi trở thành tù binh và ăn thịt chó, tổ tiên của tổ tiên cũng không biết rằng món thịt ngon tuyệt vời kia là thịt chó. Tổ tiên của tổ tiên có kể lại rằng, đó là món thịt ngon nhất mà tổ tiên của tổ tiên từng ăn. Khi ấy tổ tiên của tổ tiên đều nghĩ rằng đây là một món thịt từ một loại động vật nào đó mà tổ tiên của tổ tiên chưa từng biết đến. Một thời gian lâu sau, tổ tiên của tổ tiên mới biết được đây là thịt từ những chú chó, loài vật mà người huê kỳ hiện đại coi là bạn thân thiết của loài người. Lúc ấy khi biết được tin này tổ tiên của tổ tiên cực kỳ bi phẫn, bi phẫn đến nỗi ăn thêm ba bát cơm thịt chó rựa mận. — QUẢNG CÁO — Lại sau đó một thời gian, nhờ sự tốt bụng của những người dân quân du kích, tổ tiên của tổ tiên đã cố gắng học được giao tiếp một cách đơn giản bằng tiếng Việt, phức tạp hơn thì tổ tiên của tổ tiên cũng đành chịu. Sau khi coi như học xong tiếng Việt, có một lần tổ tiên của tổ tiên lại nhìn thấy những người lính dân quân tự vệ này mang về một con chó lớn. Chỉ liếc mắt một cái tổ tiên của tổ tiên liền nhận ra đây là chó nghiệp vụ, thậm chí tổ tiên của tổ tiên còn nhận ra được con chó này. Con chó sắp bị Việt Minh làm thịt là một con chó cực kỳ có tiếng, nó từng là một con chó anh hùng trong chiến tranh thế giới thứ hai. Từng dành được không dưới một cái huân chương danh dự của huê kỳ, bằng sự chiến đấu mãnh liệt và ngoan cường. Nhưng giờ này nó chỉ có thể nằm im dùng ánh mắt tội nghiệp mà nhìn lấy những người xung quanh nó. Tổ tiên của tổ tiên không đành lòng, hơn nữa cũng là vì tư tưởng “văn minh” của huê kỳ, cho rằng ăn thịt chó là không văn minh, phải coi chó là thân nhân trong nhà mới là văn minh. Bởi vậy liền dùng không rõ lắm tiếng VIệt, ngăn cản nói: - Chó... không ăn được...! Chó ... là ... bạn....!” Những người xung quanh nghe vậy hơi khó hiểu nhìn nhìn tổ tiêr của tổ tiên, sau một hồi cố gắng giải thích, mọi người cũng hiểu được ý của câu nói trên chính là. - không được ăn thịt chó, chó là bạn! Nghe vậy những người xung quanh hơi ngẩn người một chút sau đó phá lên cười. Cô du kích nhỏ đã bắt tổ tiên của tổ tiên, lúc này đứng ra nói với tổ tiên của tổ tiên: - Chó là bạn, không phải tôi. Lần này đến lượt tổ tiên của tổ tiên không hiểu, hơn nữa lúc này những người khác cũng phá lên cười lớn. làm tổ tiển của tổ tiên càng thêm bối rối. Cuối cùng con chó cũng vẫn bị làm thịt, tổ tiên của tổ tiên vẫn được chia một chén dồi chó thêm rựa mận. Tổ tiên của tổ tiên lại tiếp tục rưng rưng nước mắt ăn ba chén cơm nữa. Mà phải nói những người đó đối xử với tù binh cũng khá tốt, không có quá nhiều hạn chế tự do, chỉ cần không có ý định trốn thoát và một số nơi quan trọng không được đi, thì gần như là được thả tự do. Hơn nữa, mặc dù phần lớn bọn họ đều ăn cháo, hoặc ăn một loại đồ ăn, nấu từ gạo trộn với khoai, sắn hoặc ngô, mà họ gọi là cơm độn, hằng ngày tổ tiên của tổ tiên vẫn được ăn cơm trắng, chỉ là thức ăn hơi thiếu thốn mà thôi, nói no thì không no nhưng cũng không đói.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]