Thay vào để cho lãng phí lại tốn thời gian để làm như vậy, rồng thường đem tất cả nuốt vào trong bụng, sử dụng dạ dày và thân thể cường đại tiêu hóa và hấp thu tất cả dinh dưỡng và năng lượng.
Mới chỉ uống xong một ly rượu một hồi, hơi rượu bốc lên làm cho Nguyễn Linh Trúc đã dần say, bộ não bắt đầu lâng lâng khó khăn để điều khiển cơ thể.
Trong lúc Lộc Động Đình và Đại Đế trò chuyện vui vẻ thì Nguyễn Linh Trúc lại cũng vui vẻ ăn thịt viên, miệng đều được nhét tràn đầy, khó khăn nhai nuốt.
Phùng mồm phùng mà trông thật đáng yêu như một chú sóc con, thật ra mà nói bởi vì Nguyễn Linh Trúc đẹp, cho nên mặc dù tướng ăn khó coi vẫn là đẹp, bởi vậy ai cũng thấy đáng yêu, đừng nói là xấu nếu là bình thường một chút thì cũng là sẽ bị mắng đến không dám ngẩng đầu.
Cuộc sống chính là như vậy không công bằng, Nguyễn Linh Trúc bởi vì đẹp nên dù làm gì cũng là đáng yêu.
Giống như trong mắt thật nhiều người, tiên nữ chính là không cần đi vệ sinh vậy, cũng bởi vậy liếm cẩu là càng ngày càng nhiều, cũng càng ngày càng không có điểm mấu chốt.
Nguyễn Linh Trúc nghe Đại Đế và Lộc Động Đình cười nói, lúc này bởi vì sức mạnh của rượu cũng là quên mất chuyện xấu hổ vừa nãy, ngắt lời hai người hỏi Đại Đế:
“Cha ơi, Đại Đế ới.... Cha kể cho con chuyện Đại Đế đánh thắng bọn thỏ nâu Bin Bút Ô Trum Đen đi... nấc...
Con thấy người ta kể rằng, cha một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-tru-vo-dich-nua-nong-dan/993332/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.