Lộc Động Đình được mẹ dạy cho nấu ăn từ 6 tuổi, đến nay đã hơn hai mươi năm, mặc dù không phải thực chuyên nghiệp nhưng chắc chắn là không kém đi đâu.
Thời xưa nhà Lộc Động Đình tuy rằng không thiếu ăn thiếu mặc, nhưng cũng chẳng có các loại tiện nghi, đến quần áo cũng chỉ một năm được một món quần áo mới mà thôi.
Thời ấy không có bếp ga, không có nồi cơm điện, không có bếp từ, không có lò vi sóng.
Thời ấy Lộc Động Đình còn thường mặc đồ thừa của anh trai, có đôi lúc quần áo bị rách cũng là mẹ vá lại vẫn mặc bình thường.
Nói không phải bởi vì khó khăn không sắm sửa được tươm tất hơn, mà bởi vì khi đó tổ quốc còn nghèo.
Bởi vì tổ quốc nghèo nên nhân dân càng cần tiết kiệm, tất cả mọi người đều như thế.
Người lớn quần áo rách thì vá lại sử dụng tiếp, cũ quá thì cất riêng để lấy vải vá, đồ chật thì hoặc sửa lại cho con cái mặc hoặc đưa cho người khác mặc lại.
Nhỏ hơn mặc lại đồ của lớn hơn, tất cả mọi người đều làm vậy.
Một bộ đồ đều được mặc trên mười năm, không dùng được để may vá thì dùng để làm dẻ lau.
Không lâu trước đây Lộc Động Đình và cha mẹ xem một chương trình game show.
Lần ấy game show nói về một gã bê đê, gã này đi sang nước Khạp Khạp phẫu thuật chuyển giới.
Gã này chia sẻ rằng để tiết kiệm tiền trong bốn năm hắn không dám mua quần áo mới, khổ không nói nổi.
Những người khác tham dự game
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-tru-vo-dich-nua-nong-dan/993259/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.