"Bây giờ ngoại trừ cường giả thiên cơ cảnh ra, e là khó có ai nhìn thấy được bóng lưng của ta nữa".
Trần Phàm cảm thán tự nhủ, trong nội tâm vô hạn hài lòng, bởi vì hiện tại với thực lực này thì gần như không cần phải kiêng nể ai cả, hắn cũng không phải là đang khoe khoang làm gì, mà sự thực là như thế, nếu không phải tu sĩ đã lĩnh ngộ ra thiên cơ pháp tắc, e là vô pháp có thể phát hiện được ra hành tung của hắn, mà đây còn là vì vấn đề tu vi của Trần Phàm, theo tu vi về sau ngày càng tăng lên, vậy thì cả thế giới này chắc khác nào biến thành hậu hoa viên của hắn rồi.
Hơi cảm thụ một chút lực lượng lúc này trong nội thể của mình, chân khí hiện tại đã hóa thành dịch thể bàng bạc, nếu người khác chỉ là một cái hồ nhỏ thì của hắn lại tựa như một vùng biển lớn mênh mông, cái này đúng là quá mức dọa người, Trần Phàm có thể khẳng định, hiện tại cho dù là cao thủ kết đan đỉnh phong cũng không phải đối thủ của hắn.
Cánh tay khẽ vung lên, chân khí trong người tựa như dòng nước nhẹ nhàng chuyển động, theo kinh mạnh đi tới cánh tay của Trần Phàm, phóng xuất ra khỏi thủ chưởng của hắn, ngưng tụ thành một thanh đao dài hơn một mét, đao ảnh đã gần như ngưng tụ thành thực chất, sáng loáng như gương, so với dùng chân khí ngưng tụ thì uy lực cao hơn gấp bội phần, chất lượng cho dù cương khí cũng khó mà sánh được.
Trần Phàm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-tru-huyen-ky/1851153/chuong-164.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.