Cách đây khoảng một khắc đồng hồ!
Đám người Dương Khôi giờ phút này cẩn thận từng li từng bước, ánh mắt dáo dác nhìn xung quanh, trên đầu là bóng tối âm u, dưới đất thì lá mục ẩm ướt, đi đầu không ai khác chính là Dương Khôi, ở giữa là Đỗ Mậu và Trần Thu Nguyệt, hai người này hiện tại tu vi yếu nhất, cuối hàng là Hạ Hoài An cùng với Bùi Đình, hai tên này được phân công phụ trách bọc hậu, nếu có gì bất ngờ cả nhóm đều có thể tùy cơ ứng biến. Trần Phàm không có ở đây, cho nên Dương Khôi với tư cách người lớn tuổi và có thực lực cao nhất đã nghiễm nhiên trở thành nhóm trưởng, chỉ huy mọi người, cũng không ai có ý kiến điều gì, bởi vì ngày thường mọi người đều biết hắn là một người rất lo xa và cực kỳ cẩn thận.
Đi được một lát thì đột nhiên Đỗ Mậu đứng khựng lại, cảm giác như gặp phải thứ gì đó kỳ quái, tên béo theo bản năng giật mình, cái đầu bất giác ngẩng lên trên, bởi hắn phát hiện ra đất dưới chân mình khi nãy hình như mới vừa động một cái, giống như có con gì đó luồn qua luồn lại, rất nhanh thôi, chỉ xẹt qua rồi lại không thấy nữa.
"Gì thế béo?".
Hạ Hoài An thấy tên này biểu hiện khác thường liền mở miệng hỏi, cũng không có ý tứ trêu đùa gì nữa.
"Đệ hình như vừa dẫm phải con gì đó, nó..."
Đỗ Mậu còn chưa kịp nói hết câu, Dương Khôi phía trước có vẻ như đã nhận ra được thứ này, hắn lập tức tung chân đạp cho tên béo một cái, khiến cho thân hình tên này bắn văng ra ngoài, thế rồi đúng lúc đó, một vật khủng bố đã từ dưới đất vọt lên, đúng ngay chỗ Đỗ Mậu mới vừa đứng, nếu không phải nhờ một cước khi nãy hiển nhiên tên béo đã bị yêu thú xơi gọn rồi.
Thứ vừa từ dưới đất phóng lên là một con gì đó như trùng như rắn, kích thước cực lớn, tựa như một con sâu khổng lồ, toàn thân màu xám nâu, phân ra thành ngấn đốt, mắt mũi không có, chỉ có một hàm răng tua tủa kết thành vòng tròn xung quanh khoang miệng, tựa như một cái hố chông, theo mỗi nhịp thở phì phì của con trùng, hàm răng kinh dị ấy lại khẽ xòe ra cụp vào, trông cực kỳ đáng sợ.
"Má ơi quái vật!".
Đỗ Mậu thét lên một tiếng hãi hùng, sắc mặt trắng bệnh, cắt không còn giọt máu, từ bé đến giờ hắn chưa gặp phải con vật nào đáng sợ như vậy.
Mà con quái trùng sau cú vồ hụt vẫn không hề từ bỏ ý đồ, ngay lập tức triển khai thế công, tựa như trước mặt nó có một miếng mồi ngon béo bở, cái miệng lớn đầy răng tua tủa bổ nhào tới, mục tiêu đương nhiên chính là Đỗ Mậu.
"Là Địa Ma Trùng, mọi người hợp lực tiêu diệt yêu thú".
Dương Khôi sắc mặt bình tĩnh hơn cả, vừa nhìn là nhận ra ngay lai lịch của quái trùng, ngay sau khi cảnh báo cho cả nhóm, hắn cũng từ trong người lấy ra một cây trường thương, mũi thương sáng loáng, thân thể khẽ động, lúc này đây thiếu niên tinh anh mới hiển lộ ra thực lực của mình, bằng một tốc độ nhanh nhất đâm ra một kích, nhất kích toàn lực.
"Xung Phong Phá Trận!".
Dương gia thương pháp, bá đạo kinh người, là tuyệt học gia truyền của nhà họ Dương, người tu luyện đạo tâm cương trực liêm chính, y như ngọn thương thà gãy không cong!
Dương Khôi toàn lực đâm ra một kích, mũi thương tựa như một đạo lưu tinh, dường như có thể xuyên phá tất cả, chỉ nghe "phập" một tiếng, Địa Ma Trùng tránh né không kịp, bị Dương Khôi một xỉa đâm vào, máu tươi xanh lét tung tóe bắn ra, nó rít lên một tiếng chói tai rồi rùng mình chui nhanh xuống đất.
Bất quá Địa Ma Trùng tu vi dù sao cũng là chân khí trung kỳ, thực lực ít nhất cũng tương đương với cao thủ hậu kỳ chân khí, thậm chí là đỉnh phong, một kích của Dương Khôi mới rồi chỉ là xẻo qua mảng thịt dày của nó mà thôi, chưa phải trí mạng, nhưng cũng có thể thấy thương pháp của hắn không hề tầm thường, một kích vừa rồi cũng đã cứu thoát Đỗ Mậu trong gang tấc.
Địa Ma Trùng biết khó mà lui, thân hình thoắt cái đã biến mất dưới lòng đất, bên trên phủ lá mục dày cộm, loài yêu thú này thường hay sinh tồn ở những nơi ẩm ướt, lấy đất làm nhà, hành tung thoắt ẩn thoắt hiện, rất khó đề phun, thói quen săn mồi chính là luôn ẩn mình dưới lòng đất, chờ lúc mục tiêu không để ý sẽ lao lên tấn công. Chưa kể đến máu của nó cũng là một chất kịch độc với nhân loại, vừa rồi chất dịch màu xanh lét kia nếu để dính vô người nếu như cảnh giới chân khí sẽ khó bề thoát chết, Dương Khôi cũng biết điều này nên trong tức khắc đã lách người thoát khỏi, không để cho thứ độc kinh khủng đó dính lên thân mình.
Đỗ Mậu giờ phút này mặt mày tái mét, mồm miệng méo xệch, làm như sắp khóc tới nơi vậy, ban nãy đúng là hú hồn hú vía, lần đầu đã gặp phải yêu thú đáng sợ như thế, vừa rồi thiếu chút nữa hắn đã bị cái miệng gớm ghiếc kia xơi tái rồi.
"May cho nhà ngươi, nếu vừa rồi ta không kéo ngươi lại kịp cho dù họ Dương có đâm trúng người Địa Ma Trùng ngươi cũng sẽ mất một mảng thịt đấy".
Hạ Hoài An đứng ở phía sau lúc này cũng thở phào nhẹ nhõm, đúng như lời của hắn, ban nãy vì đứng sau lưng Đỗ Mậu nên đã nhanh tay kéo người tên mập này lại, thoát đi cứ vồ hiểm ác kia, chứ thực tế tốc độ của yêu thú đó cực nhanh, Dương Khôi vì tu vi chưa đủ mạnh nên trong thời gian ngắn chưa thể uy hiếp tới nó được.
"Mọi người hết sức đề cao cảnh giác, Địa Ma Trùng chỉ là tạm thời bỏ đi mà thôi".
Dương Khôi sắc mặt ngưng trọng cảnh báo cho mọi người, tinh thần ý lực lan tỏa ra bốn phía, ánh mắt không khỏi dáo dác nhìn xung quanh, yêu thú này quá mức quỷ dị, nếu là một mình hắn có lẽ không phải là đối thủ của nó.
"Run rẩy đủ rồi đấy, lập tức đứng thẳng lên cho ta, vậy mà còn nói sẽ đi theo lão đại sao?".
Hạ Hoài An lắc đầu chán nản, lấy chân đá thẳng vào người của Đỗ Mậu rồi nói:
"Ngươi có rất nhiều bảo bối cơ mà, việc quái gì phải sợ con trùng xấu xí đó chứ, mạnh mẽ lên!".
Nghe nhắc tới như vậy, lúc này Đỗ Mậu mới có thể hoàn hồn, một tia thanh tỉnh khiến cho hắn phải nghiền ngẫm suy nghĩ, chợt Đỗ Mậu nắm chặt hai tay hạ quyết tâm, đem tất cả nỗi sợ trong tâm trí ném ra ngoài, tên lắm mồm kia nói đúng, trên người lão tử đây bảo bối đầy mình, há lại phải sợ con yêu trùng chết tiệt đó, vừa rồi chẳng qua bị hình thù gớm ghiếc của nó dọa cho nhất thời quên mất mà thôi.
Huống hồ như lời trước đó của tên lắm mồm họ Hạ, mình đã từng nói sẽ đi theo lão đại, dáng vẻ ngày đó đã từng kiên định như thế nào, vậy mà bây giờ chỉ một con trùng trước mặt thôi cũng đã bị hù tới như vậy, cảnh tượng này nếu để lão đại nhìn thấy sẽ thất vọng về ta như thế nào.
Đám người còn lại thấy vậy cũng âm thầm gật đầu, coi bộ tên béo lấy lại tinh thần cũng nhanh, Dương Khôi ánh mắt tán thường nhìn về phía Đỗ Mậu rồi nói:
"Đệ với Thu Nguyệt cứ đứng ở nguyên tại chỗ, đừng di chuyển lung tung, Địa Ma Trùng chắc chắn vẫn còn ở gần đây, loài yêu này tuy thị giác không có, nhưng thính và khứu giác lại cực kỳ nhanh nhạy, chúng ta cứ lấy tinh chế động là..."
Hai chữ "tốt nhất" còn chưa kịp thoát ra khỏi miệng, đúng lúc này nơi mặt đất dưới chân Dương Khôi đang đứng, Địa Ma Trùng soạt một tiếng lao vút lên, nó nãy giờ vẫn luôn tiềm phục trong lòng đất, hiện tại đột ngột tấn công, mục tiêu không ngờ lại chính là Dương Khôi mới vừa rồi đã khiến nó thương tổn.
Tốc độ cực nhanh, lại không hề có dấu hiệu báo trước nào, khiến cho Dương Khôi không kịp phản ứng, có vẻ như một kích vừa nãy của hắn đã khiến con yêu trùng này nổi điên lên rồi, dưới chân hắn lúc này như có một bầy chông kinh tởm chuẩn bị xé hắn ra làm nhiều mảnh.
"Cẩn thận!"
Hạ Hoài An hét lớn, trên tay một thanh trường kiếm bạo khởi mà ra, đừng thấy ngày thường tên này chỉ biết lắm mồm, hắn dù sao cũng dã bằng vào thực lực chính mình đi tới thánh địa tông môn, hiển nhiên cũng là dạng thiên tài hiếm có, tu luyện chính là kiếm pháp trấn tộc, Hạ Hoài An cánh tay vung lên, nhất kiếm quét ngang một đường trong không khí, sắc bén vô ngần, thủ pháp nhanh gọn thần tốc, dường như có thể đem không khí cắt ra thành từng mảnh nhỏ.
Bùi Đình cũng không hề chậm trễ, bảo đao trong tay bất chợt lóe lên, tựa như một đạo thiểm điện, tốc độ còn nhanh hơn hai người, xuất sử chính là một thức Phù Đao Lược Ảnh vừa mới học được, đao quang ầm ầm bổ tới, giống như muốn đem con yêu trùng trước mắt thiên đạo vạn quả.
Dương Khôi khẽ hừ nhẹ một tiếng, mới vừa rồi cũng có chút giật mình, nhưng trong tích tắc hắn đã lấy lại bình tĩnh, gặp nguy không loạn, thân hình chớp động, cấp tốc xoay chuyển, một thân chiến lực được đẩy lên như chưa bao giờ có, trong đường tơ kẽ tóc tung người thoát đi một kích trí mạng của Địa Ma Trùng.
Đáng tiếc vẫn là hơi chậm một bước, yêu trùng vẫn là ngoạm được vào chân của hắn, nếu không phải Dương Khôi phản ứng nhanh có lẽ đôi chân này đã mất đi rồi.
Một dòng máu đỏ phun ra, đúng lúc này công kích của Hạ Hoài An và Bùi Đình cũng từ hai phía ập tới.
"Xoạc...xoạc..."
Lợi kiếm cùng với bảo đao thế không thể đỡ, kiếm ảnh đao quang, ầm ầm chém lên thân thể của Địa Ma Trùng, lập tức lại là máu thịt văng tung tóe, đáng tiếc con yêu thú này da béo thịt dày, nó chỉ rít lên mấy tiếng gai người rồi lại chui tọt xuống lòng đất, vô tung vô ảnh.
"Đáng chết!"
Hạ Hoài An tức giận mắng to, chân dẫm uỳnh uỵch lên mặt đất, cái thứ yêu trùng này đúng là quá mức khó chịu, cứ tưởng như sắp bắt được rồi lại phải trơ mắt nhìn nó chạy mất, nếu chính diện giao phong bọn hắn hoàn toàn không sợ, nhưng đáng ghét là nó ở trong tối, được địa thế ủng hộ, còn mình thì lại ở ngoài sáng, rất khó đề phòng.