Tu luyện võ kỹ hay công pháp cũng cần phải tìm loại phù hợp với mình, võ học chi đạo quý hồ tinh bất quý hồ đa (chỉ cần tốt chứ không cần nhiều),mỗi một môn công phu đều có điểm mạnh điểm yếu riêng, cho nên tu sĩ cần phải dựa vào đó rồi đối chiếu với chính bản thân mình, xem có thực sự thích hợp hay không, tới lúc đó mới có thể toàn tâm toàn ý đi tu luyện.
Không nói tới những người mang thể chất đặc thù, bởi vì họ không thể dùng theo lẽ thường mà tính, ở đây chỉ nói tới những người bình thường mà thôi. Tỷ như có loại bí kíp thích hợp cho người có tính tình ôn hòa, nhã nhặn, vậy thì kẻ nóng nảy hung bạo không thể tu luyện được rồi, hoặc những công pháp nào cần ngộ tính cực cao, nội tâm thuần khiết mới có thể tu luyện, hay như những bí kíp cần một thân thể cường tráng, tính khí dồi dào, cương mãnh bá đạo...Nếu như không hợp mà cứ miễn cưỡng học tập, nhẹ thì rơi vào cảnh tẩu hỏa nhập ma, nặng thì hiển nhiên là vạn kiếp bất phục.
Hơn nữa, tu tập một loại bí kíp không phải cứ ngày một ngày hai là xong, để có thể đạt tới đỉnh phong viên mãn thì cần phải không ngừng phấn đấu, nghiên cứu thật kỹ, khổ luyện thật nhiều, lúc đó mới có thể hảo hảo thành công được.
Cho nên thường thì đệ tử nội môn khi vào trong Tàng Kinh Các học tập bí kíp sẽ chỉ tìm cho mình một loại công pháp hoặc võ kỹ phù hợp nhất mà thôi.
Bàn Ti Nhu Linh Ấn, võ kỹ huyền cấp sơ giai, tu luyện chân khí sẽ hóa thành muôn vàn những sợi dây tơ uyển chuyển, chủ yếu dùng nhu lực, chưởng ấn mềm mại như tơ, lấy nhu chế cương, khi luyện công tâm tính phải tỉ mỉ kiên trì, dục tốc bất đạt, xuất chiêu biến hóa xảo diệu khiến cho đối thủ lâm vào khốn đốn, ngoài ra còn có thể phá giải các đòn tấn công hiểm ác cương mãnh của kẻ địch.
Hỗn Nguyên Phích Lịch Thủ, võ kỹ huyền cấp trung giai, tu luyện chân khí chuyển thành lôi kình, lực phá hoại cương mãnh tuyệt luân, phải thường xuyên hấp thu lôi điện để tăng cường uy lực, lôi kình tập trung vào lòng bàn tay, xuất thủ như sấm sét, lấy thế đè người, kẻ địch một khi trúng chiêu lôi điện sẽ tiến sâu vào cơ thể, nổ nát gân đứt xương, vô cùng lợi hại.
Vô Ảnh Đao Pháp, đao kỹ huyền cấp trung giai, được nhiều người ca tụng là đao pháp nhanh nhất thế gian, vô ảnh vô hình, mắt thường không thể theo kịp, đao quang chưa thấy mà đã thấy máu người, thế đao như thác lũ cuồn cuộn chảy, một trảm xuất ra khoái mãnh cuồng phong, người bị trúng chiêu giống như đang bị thiên đao vạn quả, cần một tấm lòng si đao như mệnh và ngộ tính cực cao mới có thể luyện thành.
Dưỡng Sinh Kinh, công pháp huyền cấp sơ giai, là một bộ công pháp thuần túy trị liệu, tuy rằng uy lực không cao, nhưng sau khi luyện thánh chân khí sẽ sinh ra năng lực hồi phục rất mạnh, có thể chữa trị nội thương khí công, nội tức hài hòa, chính tinh thuần khiết, không chỉ chữa lành mà còn bồi bổ, tăng cường công lực, là một môn công phu hỗ trợ cực kỳ hữu ích. Đặc biệt là yêu cầu không quá khắt khe, bất kỳ người nào có thiên phú đều có thể tu luyện.
Chân Diệm Tam Hoa Quyết, bí kíp huyền cấp sơ giai, là bộ công pháp chí dương cực hỏa, chỉ thích hợp cho nam nhân tu luyện, tổng cộng chín tầng, mỗi ba tầng sẽ sinh ra một ngọn lửa hình đóa hoa trong cơ thể, màu sắc phân biệt khác nhau, chính khí thuần dương, càng lên cao nội lực càng thâm hậu hùng hồn, ba tầng đầu ngưng tụ ra hỏa diễm hồng hoa, tầng bốn đến sáu là thanh hoa, và ba tầng cuối cùng là tử hoa hỏa diễm.
...
Trần Phàm mải mê quan sát, đem hết cuốn này đến cuốn khác xem qua, đối với những thứ có thể đề tăng lên thực lực xưa nay hắn vẫn là cực kỳ hứng thú, bí kíp nơi này đúng là muôn hình vạn trạng, thể loại đúng là rất nhiều, quả không hổ danh là nơi cất chứa kinh thư của thánh địa tông môn.
"Cái này đã là gì chứ, không bằng một góc nhỏ trong hệ thống đại thư viện của ta. Ký chủ, có thể nghe ta khuyên một câu không?".
Đang chăm chú tìm tòi, đột nhiên bên tai Trần Phàm vang lên thanh âm của hệ thống.
"Nói đi, ta đang nghe đây".
Trần Phàm miệng đáp nhưng ánh mắt vẫn dán vào mấy cuốn kinh thư trên tay, không có vẻ gì là để ý đến hệ thống cả.
"Tranh thủ thời gian đang ở trong này, nhớ được cái gì cứ nhớ bằng hết đi, sau này biết đâu sẽ có dịp dùng tới đấy".
"Chậc Nhà ngươi tự dưng hiện ra nói cái gì không đâu vậy, ta là đang tìm bí kíp phù hợp với mình..."
"Hả?"
"Ngươi vừa nói sau này có dịp dùng tới là sao?".
Trần Phàm tỏ vẻ phiền phức nói, nhưng đột nhiên hắn liền ngẩng đầu lên, không có nhìn vào trong cuốn kinh thư đang xem dở nữa, lúc này ánh mắt mới không khỏi tò mò hỏi.
"Cái gì đến...rồi sẽ đến, hắc hắc! Nhưng ta nói nghiêm túc đó, ký chủ bây giờ hãy tranh thủ cơ hội đi, nếu không nghe sau này có hối tiếc điều gì thì ráng chịu a".
Hệ thống nửa đùa nửa thật đáp.
"Hừ! Thần thần bí bí! Sao ngươi cứ thích chơi trò trốn tìm với ta thế hả, có chuyện gì không thể nói luôn được sao?".
"Nói trước mất hay, ta cũng chỉ khuyên ký chủ vậy thôi, người nghe hay không thì tùy, mà về sau nếu gặp được võ kỹ công pháp gì cứ ghi nhớ vào trong đầu là được, không cần phải đi nghiên cứu, chỉ đơn giản là nhớ thôi, tương lai ắt có dịp dùng đến, thế nhé bổn hệ thống đi ngủ tiếp đây".
Hệ thống luyên thuyên một hồi rồi im bặt, Trần Phàm có gọi nó cũng hề đáp lại nữa, cung cách làm việc hết sức tùy hứng, thích đến thì đến thích đi thì đi, điều này không khỏi khiến cho Trần Phàm cảm thấy bực bội.
"Nếu sau này khi ngươi có được hình thể rồi ta nhất định sẽ tìm xem có cách nào trừng trị được ngươi không?".
Trần Phàm lẩm bẩm nói, sau đó cũng chỉ có thể lắc đầu thở dài, nếu cái thằng hệ thống dở hơi kia đã nói thế vậy cứ vơ đại mấy cuốn khi nãy ở đây đi, thấy quyển nào nào chộp luôn quyển đó, thằng dở này tuy làm việc có chút tùy hứng nhưng chắc sẽ không làm chuyền gì bất lợi cho hắn cả, sẽ không hơi đâu tự nhiên đi bảo mình ghi nhớ bất cứ bí kíp nào gặp được.
Bàn Ti Nhu Linh Ấn, Hỗn Nguyên Phích Lịch Thủ, Vô Ảnh Đao Pháp, Dưỡng Sinh Kinh, Chân Diệm Tam Hoa Quyết...Cứ như vậy Trần Phàm liền bắt tay vào công cuộc "học vẹt" rất là mông lung của mình, hắn cứ vớ được cuốn nào là nhớ đại cuốn đó, khỏi cần suy nghĩ xem nó có thích hợp với mình không, tưởng gì chứ ngày xưa khi còn ở kiếp trước, học vẹt thì hắn làm tốt lắm.
"Ê, ngươi xem tên gia hỏa kia kìa, ta thấy hình như hắn mới nơi đây lần đầu thì phải, mà sao chưa gì đã muốn học tập bí kíp huyền cấp trung giai?".
"Hừ! Cái đó gọi là không biết tự lượng sức mình, một bộ huyền cấp sơ giai ít nhiều cũng phải tốn mấy năm mới lĩnh ngộ hết được, gia hỏa đó thì hay rồi, mới tấn thăng lên làm ngoại môn đã muốn tu luyện võ kỹ cao cấp như thế, ta sẽ chờ xem, đệ tử mới bị tẩu hỏa nhập ma cũng không phải là chuyện hiếm gặp đâu".
"Đúng là ngựa non háu đá, ăn no thì vỡ bụng, bộ hắn nghĩ mình giỏi lắm hay sao?".
"Ha ha...nếu hắn giỏi thì đã không phải đứng đây như chúng ta rồi".
Mấy tên đệ tử ở gần đó thấy Trần Phàm đang cầm một cuốn bí kíp lên chăm chú đọc, phẩm cấp rõ ràng là huyền cấp trung giai, đám người liền không hỏi mỉa mai nói, lời lẽ tràn đầy giếu cợt không che giấu chút nào, từng câu từng chữ đều lọt cả vào tai của Trần Phàm, nhưng hắn cũng chẳng hề bận tâm, mấy thể loại thích bàn luận đánh giá người khác nhưng không nghĩ tới bản thân mình này hắn gặp nhiều rồi, cứ coi như là chó sủa bên tai đi.
Một cuốn, hai cuốn, ba cuốn...
Trần Phàm ánh mắt lướt qua từng chữ từng chữ trên mỗi cuốn kinh thư, khí định thần nhàn, bình tĩnh mà nhanh chóng, không nóng không vội, đây cũng là cách để hắn học thuộc lòng một cách nhanh nhất.
Bởi vì hồi nãy chỉ đọc qua phần giới thiệu viết trên bí kíp, nhưng lúc này khi đọc đến khẩu quyết và tâm pháp thì Trần Phàm mới biết được, hóa ra trong mỗi cuốn kinh thư ở đây đều ẩn chứa bên trong ý lực của người đã biên soạn ra nó, mỗi ký tự đều giống như là có linh tính vậy, cứ đôi khi lại liên tục nhảy múa khiến cho người muốn nghiên cứu nó tâm thần rối loạn, thâm ảo vô cùng, muốn nhớ hết được toàn bộ một cuốn cũng không phải chuyện dễ, cấp bậc của bí kíp càng cao hiển nhiên sẽ càng khó để ghi nhớ, đệ tử tới đây dù có trí nhớ tốt đến mấy thì trong một canh giờ nhiều lắm chỉ có thể học thuộc từ một đến hai cuốn mà thôi, cái này nhất định là tông môn phòng ngừa khả năng có tên đệ tử nào muốn lợi dụng thời gian cho phép, tiến vào Tàng Kinh Các làm cái máy học vẹt, trong một canh giờ có thể ghi nhớ bao nhiêu cuốn kinh thư thì nhớ, sau khi ra khỏi đây sẽ từ từ chép lại.
Đáng tiếc, Trần Phàm hắn là quái thai, không phải người thường, bởi vì có vong ngã chủng trong đầu, tất cả tạp niệm đều theo gió mà bay, thanh tịnh hoàn toàn, tâm sáng như gương, những ký tự ghi trên bí kíp kia muốn nhảy múa trước mặt mắt là chuyện không thể, chỉ giống như những ảo ảnh không có thật mà thôi, hắn tâm trí kiên định, chỉ tập trung vào phần tĩnh, bỏ qua mọi phần động, cứ thế học thuộc được ở nơi đây liên tục mấy cuốn kinh thư, ánh chứng cứ kiểu này chắc một canh giờ Trần Phàm có thể nhớ được tầm mười mấy cuốn.